Hắn nằm trằn trọc cả đêm không đi vào giấc ngủ được, lại rãi bước dạo quanh căn nhà một lượt để xác nhận mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của mình. 
Mỗi đêm, khi Võ Đông Nhiên ngủ say hắn vẫn như một con sói lượn lờ canh phòng khắp nơi, đấy chính là bản năng khi gặp nguy hiểm. 
Hắn cảm nhận sự yên bình của nơi này vốn dĩ đã biến mất từ lúc Tư Đản xuất hiện. 
Gà gáy canh ba vang lên, khắp nơi phủ đầy sương sớm lành lạnh, vương trên mái tóc ngắn của hắn rồi lại nhanh chóng bị nguồn nhiệt nóng bỏng trên người Trương Duật làm bốc hơi. 
Trương Duật không nhịn được lại lôi một con dao ra mài. 
Lưỡi dao sắc bén sáng bóng cứ thế được hắn mài đi mài lại suốt bao đêm, dường như để chuẩn bị cho một cuộc chiến mơ hồ mà hắn sắp sửa đối mặt. 
Nơi ở của hắn đã bị lộ, nghĩa là Võ Đông Nhiên sẽ bị nguy hiểm. 
Tiếng kin kít của thân dao va vào đá cứ như một âm thanh lạnh lẽo đến từ địa ngục thét gào làm Võ Đông Nhiên choàng thức giấc. 
Cô lặng lẽ đứng ở bậc thềm nhìn ra sân, bóng lưng hắn vững chãi to lớn, nhìn một chút là có thể nhận ra ngay. 
Bỗng hắn quay lại bất ngờ làm cô giật mình, trong bóng tối vẫn còn chiếm lĩnh, cả không gian tĩnh mịch bao trùm lấy hai người nhưng không che đi ánh mắt sáng rực sắc lạnh của hắn. 
Rất nhanh ánh mắt ấy chuyển về mấy phần ôn hòa yêu thương dịu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2727376/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.