Chương trước
Chương sau
Hắn nằm trằn trọc cả đêm không đi vào giấc ngủ được, lại rãi bước dạo quanh căn nhà một lượt để xác nhận mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Mỗi đêm, khi Võ Đông Nhiên ngủ say hắn vẫn như một con sói lượn lờ canh phòng khắp nơi, đấy chính là bản năng khi gặp nguy hiểm.

Hắn cảm nhận sự yên bình của nơi này vốn dĩ đã biến mất từ lúc Tư Đản xuất hiện.

Gà gáy canh ba vang lên, khắp nơi phủ đầy sương sớm lành lạnh, vương trên mái tóc ngắn của hắn rồi lại nhanh chóng bị nguồn nhiệt nóng bỏng trên người Trương Duật làm bốc hơi.

Trương Duật không nhịn được lại lôi một con dao ra mài.

Lưỡi dao sắc bén sáng bóng cứ thế được hắn mài đi mài lại suốt bao đêm, dường như để chuẩn bị cho một cuộc chiến mơ hồ mà hắn sắp sửa đối mặt.

Nơi ở của hắn đã bị lộ, nghĩa là Võ Đông Nhiên sẽ bị nguy hiểm.

Tiếng kin kít của thân dao va vào đá cứ như một âm thanh lạnh lẽo đến từ địa ngục thét gào làm Võ Đông Nhiên choàng thức giấc.

Cô lặng lẽ đứng ở bậc thềm nhìn ra sân, bóng lưng hắn vững chãi to lớn, nhìn một chút là có thể nhận ra ngay.

Bỗng hắn quay lại bất ngờ làm cô giật mình, trong bóng tối vẫn còn chiếm lĩnh, cả không gian tĩnh mịch bao trùm lấy hai người nhưng không che đi ánh mắt sáng rực sắc lạnh của hắn.

Rất nhanh ánh mắt ấy chuyển về mấy phần ôn hòa yêu thương dịu dàng hỏi

“ Sao nàng không ngủ?”

“ Có chuyện gì sao? Chàng đau ở đâu?” Cô lo lắng, cứ nghĩ hắn bị độc phát. “Để ta đi nấu nước cho chàng ngâm mình.”

“ Lại đây!” Hắn vẫn ngồi yên, vẫy tay ra hiệu cho Cô tiến lại gần mình.

Võ Đông Nhiên đừng bên cạnh còn chưa biết hắn muốn nói gì thì bỗng cả thân thể bị kéo xuống ngồi gọn trên đùi hắn.

Trương Duật đưa tay ra sau vuốt mái tóc dài của cô, khẽ ngửi một chút

“ Ta rất thích mái tóc dài của nàng. Có mùi thơm chỉ có nàng mới có.”

Cô cúi gầm mặt che giấu đi ý cười trong mắt, rất nhanh lại nhớ đến vấn đề chính

“ Tại sao không ngủ?”

Trương Duật thu lại vẻ ôn hòa, thần thái trầm ngâm lãnh đạm và nghiêm túc hơn.



“ Đông Đông, ngày mai chúng ta đi tìm anh nàng.”

Cô sững sờ trong chốc lát, ánh mắt di chuyển quét một lượt toàn thân của hắn, rồi dừng lại nơi con ngươi đen như mực kia.

“ Chàng còn đau nhiều không? Ta vẫn có thể chờ thêm một thời gian...”

Có lẽ trước đây khi nghe hắn nói đến việc này, chắc hẳn cô sẽ rất vui mà đồng ý ngay. Nhưng hiện tại cô rất quan tâm đến sức khỏe của hắn, nếu hắn vẫn còn bị xuất huyết thì làm sao có thể gắng gượng đi một đoạn đường núi xa xôi như vậy.

“ Ta có thể đi được. Nơi này ở lâu cũng không ổn.”

Hắn không giải thích gì, chỉ nói ngắn gọn ngữ khí bình hòa như cô nghe ra có mấy phần lo lắng bất an.

Cô tin hắn, hắn đi đâu cô theo đó, chỉ cần hắn nói là cô sẽ tin

“ Được thế ta vào sắp xếp, sáng mai chúng ta rời đi.”

Thân thể cô nhỏ bé mềm mại khiến Trương Duật tham lam muốn giữ lại một chút hương vị bình an trong khoảnh khắc này, hắn tựa cằm lên vai nhỏ của cô một lực vừa đủ, ngón tay dài hiện ra khớp xương cứng nhắc khẽ chạm vào mu bàn tay của cô vuốt ve.

“ Nàng không cần thu dọn gì. Ta đã chuẩn bị xong cả rồi! Từ nay, nàng đi đâu chỉ cần đem theo phu quân là đủ. Không cần vất vả suy tính như trước kia.”

Hắn biết Cô là tiểu thư con nhà quan văn luôn gia giáo lễ giáo, nắng không thấy mặt mưa không thấy đầu, nhưng lại bôn ba mấy năm hẳn chịu không ít khổ cực, từ nay hắn sẽ che chở bảo hộ cho người con gái này, để cô có thể an tâm mà trưởng thành lớn lên.

“ Chàng nghĩ đi đâu thế, ta cũng không vô dụng đến thế. Hay là chàng chê ta...” Cô hơi bất mãn, liệu có phải hắn thấy cô quá yếu đuối quá nhu nhược không?

Hắn lại dỗ dàng, giọng điệu không nghe ra một chút nào ghét bỏ cô

“ Không chê. Chính xác là không dám chê. Nàng là tốt nhất! Cũng không cần nghĩ nhiều làm gì. Sau này phu quân sẽ thay nàng gánh vác chuyện nhà cửa. Nàng thích đọc sách thích dược liệu thích nghiên cứu gì gì đó ta đều ủng hộ nàng. Không cần phải giáo điều ép buộc mình làm chuyện không thích.”

Hắn ngưng lại một chút, khẽ véo má cô cười nhẹ

“ Nàng...” hắn ngập ngừng một chút, nhìn thẳng vào mắt cô như muốn trầm luân vào đó.

Cô hơi nhăn mày chờ đợi hắn “ Gì cơ?”

“ Nàng rất xinh. Không biết vài ba năm nữa sẽ còn ra bộ dáng gì.”

Hắn là đang khen cô sao?

Võ Đông Nhiên đỏ ửng cả mặt, toàn thân như có kiến bò nhộn nhạo, tâm tình lâng lâng bay bổng như gió thổi lướt qua. Thầm nhủ, gã đàn ông này đúng la có cái lưỡi không xương biết nói lời dụ dỗ người, hắn có thể tùy ý vài câu có thể khiến cô mất bình tĩnh, xấu hổ, thậm chí tức giận rồi nhanh chóng vỗ về chọc cho cô thấy vui vẻ.

Ánh mắt cô bỗng sáng lên, rồi ngay lập tức xấu hổ e đe cụp hàng mi đen dài xuống ủ rũ tận lực che giấu.



“ Đừng có trưng ra ánh mắt ấy... dễ khiến nam nhân có lòng xấu với nàng.” Hắn nghiêm mặt một chút, rồi lại đưa ngón cái vuốt vuốt đuôi mắt của cô.

Hắn nâng cằm cô lên, chầm chậm áp sát từng chút từng chút một, đến khi sống mũi cao ngạo nghễ ấy chạm vào chóp mũi mềm thanh tú của cô thì dừng lại.

Cả hai thân thể đều cảm nhận được sự cứng ngắc của nhau.

Võ Đông Nhiên cảm nhận được sự căng thẳng của hắn, hắn thở ra một hơi nhè nhẹ mang theo mùi vị của hương quế, giọng nói khàn khàn dụ dỗ

“ Cho ta gần nàng một chút...” Dường như sợ cô không hiểu ý, hắn muốn chuẩn bị tốt tâm lý cho cô “ Ta muốn hôn nàng, được không?”

Tất nhiên với tính cách của Võ Đông Nhiên cô sẽ không dễ dàng đồng ý, hắn rất hiểu cô. Nếu cô có thật sự muốn cũng không bao giờ mở miệng nói chấp thuận.

“ Ta...không...” quả đúng như hắn dự đoán, phu nhân bé nhỏ của hắn lá gan rất nhỏ.

Lời chưa kịp nói ra đã bị hắn nuốt lấy vào miệng. Hai bờ môi nóng bỏng chạm vào nhau. [ Ta biết tỏng nàng sắp nói gì, ta chỉ hỏi để nàng chuẩn bị chứ không phải để nàng từ chối ta! Võ Đông Nhiên, là nàng luôn dụ dỗ ta...]

Tay hắn di chuyển ra sau gáy của cô từ từ nắm lấy đẩy vào.

Cánh môi non mềm thoảng thoảng mùi hương thiếu nữ, vị ngọt của thanh xuân khiến hắn như rơi vào bể sâu lặn ngụp mãi không muốn thoát ra.

“ Thả lỏng... hé môi ra nào!” Thanh âm của hắn trầm thấp âm ỉ len lỏi vào tai cô ra lệnh vừa uy lực vừa nhu tình dụ hoặc.

Cô ngu ngơ một lúc rồi lại ngơ ngác làm theo không kịp suy nghĩ là cái mình đang làm gì cái quỷ gì.

Cảm nhận đầu lưỡi của hắn quấn quýt bên trong, chạm vào lưỡi cô rồi miên man lôi kéo.

Hắn như muốn rút hết hơi thở của cô, đầu óc của cô lúc này chỉ tập trung vào đầu lưỡi xấu xa, bờ môi mạnh mẽ ấm nóng của hắn, một thứ cảm giác lạ lẫm mới mẻ lẫn sợ hãi khiến cô tê liệt toàn thân, quên mất cả việc hít thở.

Trải qua một quãng thời gian dài như bốn mùa, cảm giác tươi mới mát mẻ khởi đầu của mùa xuân lúc mới nhập cuộc, sau đó là một chút nóng bỏng của không khí màu hè lặng lẽ chạy từ cánh môi đến toàn thân tứ chi. Sau đó, mua thu nhè nhẹ gió mát trăng thanh xuất hiện, một cảm giác thoải mái muốn thêm muốn thêm nữa. Cuối cùng, Trương Duật chủ động kết thúc cuộc chơi của bốn mùa bằng một cái cắn nhẹ lên cánh môi của cô.

“ Vợ... nàng thở một chút đi!” Hắn phì cười “ Ngốc xí! Nếu ta không buông nàng ra thì nàng sẽ ngất mất thôi!”

Võ Đông Nhiên hoàn hồn, lúc này cô mới cảm giác được cái nhói đau ở cánh môi mình. Cả khuôn mặt ửng đỏ, vội nhanh như cắt đẩy hắn ra chạy vội vào nhà.

“ Đồ lưu manh!”

Hắn quay lại nhìn bóng dáng nhỏ bé hấp tấp của cô, môi khẽ nhếch lên

“ Chửi người cũng đáng yêu!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.