Chương trước
Chương sau
( Mấy đoạn này mình dự định cắt, nhưng sợ ảnh hưởng mạch truyện và tâm lý nhân gắn kết ở chương sau nên không thể bỏ. Mọi người không thích thì lướt nhé!)

Hắn thở dốc, cứ thế cúi xuống cắn lớp áo yếm vướng víu kia kéo xuống, hiện ra trước mắt một khoảng da thịt trắng noãn, nụ hồng e ấp cũng chính thức đối diện với đôi mắt tham lam có lửa của hắn.

Môi nóng, lưỡi nóng nhanh chóng áp xuống quấn lấy. Tham lam cắn liếm nhưng lại hết sức trân trọng như vật quý báu của thế gian.

Cô rùng mình, cứng ngắt cả người, chút lý trí cuối cùng giãy dụa muốn thoát ra, ấy vậy mà từng cái ưỡn người tránh né lại càng kích thích bản năng đi săn của đàn ông trong hắn mạnh mẽ hơn, cuồng dã hơn.

Trương Duật như trầm mình vào hồ nước sâu, hắn cứ mãi lặn ngụp mãi như vậy mặc kệ mưa gió bão bùng, mặc kệ thế sự máu tanh khói lửa ngoài kia.

Thời khắc này hắn chỉ muốn cùng cô triền miên ân ái.

Hắn kéo váy của cô xuống, thời khắc ấy Võ Đông Nhiên như đờ đẫn cả người. Một suy nghĩ thoáng qua.

Thế là hết, phòng tuyến cuối cùng cũng đã bị vứt sạch sẽ.

Cô bật khóc!

Tiếng nấc của cô làm hắn khựng lại đôi chút

“ Đừng sợ, đừng sợ! Nàng chỉ cần nhớ ta sẽ luôn bên nàng. Nếu ông trời có sập ta cũng chống cho nàng, chỉ cần nàng đừng rời xa!”

Tiếng khóc của cô tỉ tê như tiếng ong vo ve bên tai, hắn ngứa ngáy trong lòng, chỗ kia đã sớm dựng cờ, sẵn sàng tiến lên công thành, chủ thành này là vợ của hắn, là trân bảo của hắn.

Khi thân thể kia đã hoàn toàn lõa thể , hắn ngẩn ngơ ngắm nhìn đôi chân thon nhỏ trắng tinh không tì vết, cùng mật đạo bí ẩn mà hắn khao khát muốn chiếm đoạt kia.

Hắn mò một tay xuống giữa hai chân cô, cảm giác mềm mềm âm ấm xâm lấn làm tê dại theo đầu ngón tay truyền khắp cơ thể.



Cô nhăn mặt sau đó thở dốc rồi không kiềm được lại khẽ rên lên một tiếng "ưm", ngay lập tức mặt mũi cô đỏ gay, nhắm mắt trốn tránh cái nhìn của hắn.

Thiếu nữ trinh nguyên thuần khiết đã sớm ẩm ướt, mật ngọt e ấp tiết ra làm ướt tay hắn.

Cô, ấy thế mà run rẩy co chân muốn trốn tránh, nhưng cả thân thể mềm nhũn như không xương, hoàn toàn không có chút lực nào có thể chống cự lại được thân thể cứng như đá của hắn.

Hắn giấu nụ cười mãn nguyện dưới ngực cô, hắn muốn cô có sự chuẩn bị kỹ cho lần đầu tiên này, nhưng lại không muốn cô xấu hổ khi bị hắn phát hiện ra.

Vật nam nhân to lớn nóng bỏng đã chạm vào đến cửa, chỉ cần nháy mắt là có thể tiến vào.

Hắn thở dốc, hồi hộp, cảm giác nôn nóng đã lên đến não, nhưng hắn không muốn cô sợ, lại một lần nữa đè môi cô hôn xuống, tay không an phận sờ bờ mông cong cong phía dưới rồi trượt lên đến ngực miên man nắn bóp.

Thời cơ đã đến, cơ thể cô trở nên mềm hơn, nhũn hơn, hơi thở đã hoàn toàn dung hợp với nhịp điệu của hắn.

“ Thả lỏng nào! Sẽ đau nhưng qua nhanh thôi, đừng sợ!”

“ Chàng nhẹ thôi!” Đôi mắt cô đã phớt một tầng sương mỏng, vành mắt phiến hồng, hơi thở hỗn loạn theo nhịp đập của con tim đang điên cuồng nhảy nhót.

“ Ừmm sẽ nhẹ!”

Hắn chính thức đi vào, mạnh mẽ chiếm đoạt nhanh đến mức chỉ một lần đẩy đã khảm sâu trong cơ thể cô.

Có một sự xé rách bên trong, xúc cảm này cả hai đều âm thầm đón nhận! Cô đã là của hắn!

Mềm thật mềm, ấm áp, căng chặt, ẩm ướt! Hắn nhắm mắt lặng yên một khoảng khắc cảm nhận! Mồ hôi tí tách rơi từ trán hắn xuống nhỏ từng giọt to tròn trên vùng xương quai xanh của cô.

Cùng lúc đó Võ Đông Nhiên lập tức ngưng thở, mắt cô dường như không còn thấy gì nữa. Giữa hai mày nhíu chặt biểu hiện đau đớn thót tận tim gan.

Môi hồng hé mở la một tiếng!



Rất nhanh hắn đã nuốt lấy tiếng la ấy vào bụng, triền miên răng lưỡi quấn quýt.

Mái tóc của cô gợn sóng cọ cọ sau lưng ướt đẫm, vài sợi tóc con đang rối loạn dính sát trên gò má, khiến cho cô trở nên hoang dại quyến rũ khác hẳn với vẻ đoan chính hiền trang thường ngày.

Hắn không thể khống chế được mình nữa, con ngựa hoang trong hắn bị vẻ đẹp mị hoặc của cô dụ dỗ, điên cuồng phi nước đại, lao đi trên thảo nguyên rộng lớn.

Theo từng cứ nhấp nhô mạnh mẽ của hắn, cô rướn người cắn lên vai của hắn, chịu đựng lực đạo mạnh mẽ tấn công ở thân dưới, thân thể cứ như bị chẻ đôi ra.

Bên tai cô là âm thanh thở dốc!

Thân thể này thật sự muốn bức chết người, càng lúc càng muốn bóp nghẹt đường sống của hắn.

Gió bên ngoài mỗi lúc một mạnh, đêm khuya không còn tĩnh mịch nữa, tiếng gió rít gào từ những ngọn đồi ở phía xa thổi đến, đưa đẩy nhành cây va đập vào hiên nhà theo nhịp điệu của gió đêm.

Lá rơi lả tả dưới sân nhà, cảnh tượng cứ như sau một đêm mưa to gió lớn hỗn loạn tả tơi.

Quá nửa đêm, hắn được nước ăn tới, ức hiếp cô đến tận ba lần, thiếu nữ mệt mỏi thiếp đi trong ngực hắn.

Lúc này Trương Duật vẫn tỉnh táo vô cùng, một chút cũng không mệt, không buồn ngủ.

Hắn quay trở lại trạng thái nghiêm túc sắc lạnh như ngày thường, khẽ chạm vào chiếc mũi thanh tú chạy dọc theo thân mũi rồi hạ xuống đôi môi hồng nhuận mềm mại.

Rồi tiếp tục sờ lên vết sẹo màu hồng nhức mắt trên trán gần mép tóc của cô, vết sẹo do chính hắn gây ra, tim hắn đau đớn như có ai đó đang bóp nát.

Không nhịn được lại cúi người hôn lên vết sẹo một cái. Ánh mắt hắn khép hờ, che giấu đi một giọt nước.

“ Xin lỗi nàng!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.