Chương trước
Chương sau
Có tiếng của Bạch Vân gào rít trên mái nhà, hắn phóng tầm mắt vào trong màn đêm mông lung rồi từ từ ngồi dậy, khoác lại áo ngoài hờ hững rồi bước ra bên ngoài, có một thuộc cấp đã chờ sẵn ở ngoài sân.

Hắn nhìn xuống kẻ đang quỳ, lạnh giọng nói

“ Truyền lệnh của ta, tập hợp một đội tinh nhuệ tiến hành truy bắt đoàn mật thám. Gặp đâu giết đó, không để lọt bất cứ một kẻ nào!”

“ Thuộc hạ tuân lệnh!”

Kẻ đó sau đó thi hành quân lễ rồi lẩn vào trong bóng tối biến mất.

...

Võ Đông Nhiên tỉnh lại khi trời vẫn còn chưa sáng, cô đang nằm trong vòng tay vững chãi của hắn.

Cô khẽ tuôn nước mắt, có lẽ thời khắc này cô đã hoàn toàn không có thể kiểm soát được vận mệnh của mình nữa rồi.

Vì mạng của Võ Thừa Khúc, cô chấp nhận làm ra hành động ti tiện này.

Nếu trước đây, cô từng đã rất nhiều lần tự tưởng tượng, tự chuẩn bị tâm lý cho mình cho một đêm xuân đầu tiên tràn ngập hương vị của tình yêu, thì giờ đây trong đêm sắc dục này chỉ là sự đau đớn và mưu tính.

Thân thể cô đau nhức, hạ thân như bị chẻ đôi, trên làn da tràn ngập dấu vết của hắn lưu lại trong trận hoang ái đêm qua.

Cô lau sạch sẽ vết máu cùng dịch thể của hắn dính trên đùi, mặc lại y phục bị hắn vứt tung đêm qua, lơ bước xuống giường.

Chầm chậm quỳ xuống dưới nền đất lạnh lẽo, đối diện nơi hắn đang nằm.



Buổi sáng sớm tinh mơ ở núi rừng vẫn còn rất lạnh, hơi sương nồng đậm làm khoang mũi cô đau nhức. Nhưng có lẽ sự đau nhức này không là gì với nỗi đau trong lòng cô.

Cô lặng lẽ đập đầu xuống đất, một khắc cũng không dám ngoảnh lên.

“ Nàng là đang tính toán cái gì?” Hắn mở mắt, vẫn không nhìn cô lấy một cái mà ánh nhìn chằm chặp hướng lên mái nhà.

Thanh âm bén nhọn ngập tràn mùi vị chết chóc đang bủa vây cô.

Hắn đã tỉnh dậy từ khi cô cựa quậy rời khỏi, vẫn nằm im chờ đợi một phản ứng từ cô, sẵn sàng đón nhận tất cả mọi điều tồi tệ nhất.

Điều hắn lo sợ đã đến, không những đã đến mà còn dữ dội hơn nhiều so với dự tính của hắn.

Cô ngẩn đầu lên, hai ánh mắt với hai thái cực đối nghịch nhau, giao chung một đường thẳng.

Đôi mắt của cô đỏ ngầu, hằn từng tia máu vì uất ức và bất lực, trên từng sợi mi dài vẫn còn ướt đẫm nước mắt, cô run lên, đôi vai nhỏ trở nên mất khống chế mà rũ xuống, dáng vẻ thật hèn mọn.

“ Xin tướng quân tha một mạng cho Võ Thừa Khúc! Nô tỳ nguyện làm trâu làm chó suốt đời cho ngài...” Đến đây, cô nấc lên nghẹn ngào không thể nói tiếp.

Ấm nước bên cạnh đầu giường bỗng chốc bị vỡ toang dưới nền đất, trong mắt hắn dường như có lửa đang muốn thiêu đốt người đối diện.

Võ Đông Nhiên hoảng loạn đập đầu mạnh hơn, âm thanh từ cổ họng cô dường như bị chà xát, nhồi nặng trở nên cực kỳ khó nghe

“ Tướng quân, ta cầu xin ngài. Là ta không biết thân biết phận đã nhận vơ địa vị phu nhân tướng quân suốt thời gian qua. Ta... ta... không nhận danh vị cao quý đó nữa, là ta tham lam, độc ác, hành hạ ngài, ép buộc ngài. Tất cả tội lỗi này ta gánh hết...”

Cô hoảng loạn quơ tay chỉ vào mình, mong hắn có thể nhìn ra nguồn gốc của mọi chuyện.

“ Tội nghiệt của gia tộc xin rút tất cả lên ta, ta nhận hết. Chàng muốn ta chết, ta chết ngay lập tức, muốn ta lót đường cho vị Trầm Hương đó ta cũng chấp thuận, chỉ xin rủ lòng thương tha cho anh Cả của ta. Cả cuộc đời của anh ấy chỉ vì non sông đất nước, anh Cả không xứng đáng vì tội trạng không phải do mình gây ra mà bị đối xử như vậy. Tướng quân... chàng... ngài...ngài tha cho anh ấy đi! Nếu anh ấy có gây ra lỗi lầm, xin hãy giơ cao đánh khẽ! Xin ngài... ta cầu xin ngài! Tội nghiệt này cho ta gánh thay đi!”



Cả khuôn mặt của hắn co rút lại, hằn lên từng đường gân xanh trên trán đáng sợ, đôi môi tái nhợt không chút huyết sắc mím chặt, dường như cố kìm nén một sự phẫn nộ dâng trào.

Hắn chầm chậm đưa tay ra muốn đỡ cô dậy.

Nhưng...

Cô hoảng loạn ngã lùi về sau.

Lúc này, ánh mắt hắn như trống rỗng vô hồn, hai tay buông thõng xuống.

Cô là đang sợ hãi hắn!

Lần đầu tiên hắn nếm trải cảm giác “bị” người khác sợ mà lại đau đớn như vậy!

“ Đêm qua là nàng cố ý cùng ta...” Hắn ôm trán chống đỡ, cả khuôn mặt hướng xuống mặt đất, thanh âm khàn đục cực khó nghe.

Cuối cùng cùng đề cập đến chuyện này, cô cố gắng nặn ra một nụ cười khó coi nhất từ trước đến giờ.

“ Ta... có thể làm nô tỳ làm ấm giường cho ngài. Ta tuyệt đối không vọng tưởng tranh giành hay sân si với vị nương nương đó... Ngài có thể tùy ý dùng thân thể này nếu ngài muốn.” Cô không nhịn được mà lệ tuôn ào ạt.

“ Hoặc nếu như nàng ấy không thích... ta vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện trước mặt hai người.”

Cô nghĩ, nếu mình hạ thấp bản thân, làm theo tất cả mọi yêu cầu của hắn. Thậm chí làm cho người hắn yêu vui vẻ, có thể hắn sẽ tha cho Võ Thừa Khúc một mạng.

Trầm Hương sẽ không vui nếu biết Trương Duật từng ôm ấp một nữ nhân trong thời gian lâu như vậy, chắc chắn nàng ta sẽ không vui. Cô thầm nhủ trong lòng nhất định sẽ biến mất, đi thật xa thật xa để nàng ta không chướng mắt. Cô lặng người ra với ý nghĩ đó của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.