Cô phát giác được cái nhìn bất thường ấy, vội hắng giọng ho khan mấy tiếng, thẳng lưng ngồi dậy ra dáng chỉnh tề của nam nhân, cần phải tìm một cái cớ để bỏ qua ý nghĩ hoang đường vừa đi qua đầu của Y sư đại nhân.
Cô điều chỉnh giọng nói của mình thật trầm thật cương nghị:
“ Bẩm y quan, ta cũng là có tội. Chuyện này có lẽ là do tài mọn có hạn nên nấu cháo bị khét ạ! Thứ cho nô từ bé đã không làm mấy cái việc bếp núc này, ta xin chịu phạt!”
Mộc Chân lúc này mới cười khuẩy, nhìn cô với ánh mắt khinh thường
“ Đấy, ta nói có sai đâu, tất cả là tại ngươi hại ông đây!”
Y sư Thanh Cao lúc này mới thở ra
“ Thì ra là vậy, thôi chuyện này xem như bỏ qua! Ta không muốn có bất kỳ một kẻ nào nói ra nói vào nữa. Không được gây chuyện trong doanh, trong thời gian a Duật tướng quân dưỡng thương ở đây lại càng phải cẩn thận, nếu không ta đưa hết đến đội Cung trị tội.”
...
Đêm nay, Trương Duật lại tái phát cơn đau dữ dội, hắn điên cuồng xé nát băng vải trên người , giật tất cả lớp thịt nhầy nhụa đang chảy máu xuống.
Nằm quằn quại trên giường, lúc giằng co giãy giụa khiến vết thương bị ma sát với xung quanh càng chảy máu đầm đìa.
Từng tầng mồ hôi túa ra, rơi xuống như hạt đậu đổ trên nền đất, hắn thở dốc ngồi định thần chống hai tay lên đùi, ánh mắt mông lung nhìn về hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721952/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.