Thế là, cô đem thỏa thuận đã suy nghĩ suốt đêm qua nói với Mộc Chân, lúc đầu hắn còn bần thần không tin, đến lúc sau thì như hoàn hồn trở lại.
Môi mấp máy mấy cái hoảng sợ, nghiến răng nghiến lợi
“ Ngươi định lừa ta sao? Đừng tưởng hôm đó ngươi thể hiện tốt mà cả gan làm loạn. Người binh sĩ đó nếu chết ngươi cùng lắm là bị quy tội tự ý cứu người khi chưa cho phép. Còn người này là Trương Duật tướng quân đấy! Bay đầu như chơi, ngươi nghĩ ta ngu chắc.”
Võ Đông Nhiên ôn tồn giải thích
“ Vậy thử liệu pháp đầu tiên trước đã, nếu như ngài ấy vẫn không đỡ thì ngươi muốn làm gì ta, ta cũng chịu. Được không?”
Mộc Chân nheo mắt mờ ám nhìn cô với ý tứ khó tin
“ Ngươi thật sự chỉ vì muốn xin được ăn nhiều hơn mà làm việc này?”
Cô gật đầu lia lịa. Dùng toàn bộ vốn từ dễ nghe nhất để thuyết phục hắn.
“ Phải, ta chưa từng có bữa cơm no. Chi bằng giúp ngươi lập công, ngươi có tiếng còn ta có cơm ăn. Ta làm nô thì không ai tin ta, nhưng Mộc Chân đại nhân thì khác.”
Đến lúc này Mộc Chân mới đắc ý thừa nhận, rõ ràng lời của Bình Sa này nói vô cùng hợp lý. Hắn tất nhiên muốn lập công, nhưng lại không có khả năng, nay nếu có cơ hội thì việc gì lại không làm.
Hắn lại không muốn chia sẻ thành quả này với bất kỳ ai, kể cả với vị y sư Thanh Cao kia. Nên lại càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721951/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.