Không khí xung quanh trở nên lạnh ngắt như đang ở giữa mùa đông, mặc dù trong lều vẫn có một lò than cùng mười giá nến vẫn đang cháy, duy trì một nguồn nhiệt ấm áp.
Mộc Chân thấy Trương Duật như vậy, nhân cơ hội muốn được lập công trước mặt chủ tướng, nên bắt đầu ba hoa chích chòe, kể công y đã vất vả chạy đi tìm hai cô nương xinh đẹp nhất của lều hoa Đào đến như thế nào!
Cùng với khoe khoang kỹ năng giường chiếu của hai đào nữ tuyệt đỉnh ra sao!
Quả nhiên, tên y phu vô tri này thật biết cách phá hỏng mạch cảm xúc đang cuồn cuộn chảy trong tâm thức lúc này của người khác.
Hai chữ “đào nữ ” dung tục như một hòn đá chắn ngang dòng ký ức, làm nhòe đi hình ảnh người thiếu nữ thanh thuần trong sáng đang ngự trị trong lòng hắn.
Một người cũng từng nấu món cháo khét như thế này.
Trương Duật lúc đó mới ngước đôi mắt sâu hun hút lại đen như mực lên nhìn Mộc Chân.
Không hiểu sao lúc đó, Mộc Chân cảm thấy mình vừa làm một chuyện ngu dốt nhất trần đời này.
Đêm hôm đó, hắn bị điều đến đội Cung chịu hành phạt đánh roi lãnh khốc vô cùng.
Mộc Chân căm hận nhìn kẻ nằm dưới nền đất, gầm lên:
“ Ngươi cho cái thứ gì vào bát cháo đó, khiến ngài ấy vừa ăn đã tâm trạng đã không tốt như vậy! Báo hại ta bị tra tấn suốt đêm qua...”
Võ Đông Nhiên mặt mày biến sắc, vội lau máu trên khóe miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721954/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.