“ Cái gì?” Đội trưởng Thiết Cương, chủ quản của đội Cung trố mắt, đập bàn một cái, thái độ kinh sợ lẫn bất ngờ nhìn vị quản quân đứng trước mắt.
Hắn lắp bắp “Các ngươi... làm cái gì đến một bữa ăn cho Tướng quân cũng không chuẩn bị nên hồn.”
Quan chủ quản cũng kinh ngạc không kém, giọng lí nhí trình bày
“ Ấy không, oan cho chúng ta quá. Khẩu phần ăn của tướng chỉ huy luôn duy trì đúng với quy chế. Nhưng... ta cũng không thể hiểu được tại sao ngài ấy lại làm thế! Ta chưa từng gặp tình cảnh này nên mới mạo muội xin hỏi chủ ý của ngài.”
Thiết Cương bực bội, nhướng mày
“ Vậy là do đội nuôi quân đã nấu ăn không hợp khẩu vị ngài ấy. Nếu không thì ngài ấy xuống bếp làm cái gì? Tội này ta không gánh cho các ngươi được.”
Quan chủ quản doanh trại vò đầu bức tóc, khuôn mặt hiện lên vẻ khó xử thấp giọng nói nhỏ:
“ Nhưng... Ngài ấy có không ăn, mà... ban cho một nô dịch.”
Không thể tin được! Trương Duật tướng quân nấu ăn cho nô dịch?
Ấy, con mẹ nó! Cái chuyện quỷ gì thế này? Sáng nay đã ban ra cái sắc lệnh kỳ dị, giờ còn làm cái việc khiến thuộc hạ ở dưới nổi tóc gáy.
“ Ngài ấy nấu cơm cho một nô dịch?” Thiết Cương không tin vào mắt mình, kiên quyết hỏi lại một lần nữa.
“ Vâng, bẩm Đội Cương chính mắt ta thấy tướng quân nhóm bếp nấu cơm, làm cá, rang mè... không ai được phép lại gần. Bọn nuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721934/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.