Tại bếp ăn,
Cô bị Mộc Chân lôi kéo đưa đến bàn ăn của các quan chủ quản vẫn hay ngồi.
Võ Đông Nhiên ngồi trên bàn đối diện là một mâm đồ ăn có cơm trắng, có cá, có canh rau, muối vừng... tuy đạm bạc trong quy chuẩn của cô, nhưng 5 năm lưu lạc ở ngoài thì đây quả là bữa ăn hoàn chỉnh thịnh soạn nhất mà cô từng nhìn qua.
Mộc Chân đứng bên cạnh biểu cảm thật khó hiểu, y có phần ôn hòa hơn với cô, nhưng cũng không tránh được sự e dè, y khẽ nạt một tiếng thật tự nhiên:
“ Phạt ngươi ăn hết mâm cơm này!”
Cô tròn mắt thất thần, vành mắt hơi phiếm hồng, bần thần run tay hỏi:
“Ta có tội gì? Tại sao lại ban cơm độc!”
Võ Đông Nhiên chưa từng có được một bữa ăn nào như thế này trong doanh, với lại chỉ có một mình cô đường đường chính chính ngồi vào bàn, lòng tự dưng có cảm giác bất an vì “Không có bữa cơm nào là miễn phí cả” hoặc là bản thân đã phạm trọng tội gì đó.
Cô lại càng không biết “mối họa” trên trời này tại sao rơi trên trúng đầu của mình, nên tuyệt đối không có tâm trạng để cầm đũa.
Mộc Chân chắp tay đứng bên cạnh ngán ngẩm, thở dài.
“ Đây là lệnh. Đã là lệnh là phải tuân, không được phép cãi!”
Võ Đông Nhiên nắm chặt hai mép bàn, ánh mắt kinh hoàng nhìn chằm chặp vào mâm cơm trước mặt. Giọng cô hơi run run.
“ Không, ta còn có chuyện phải làm. Ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721932/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.