Khi tiệc tàn đã quá nửa đêm, Trầm Hương đỡ Trương Duật về nơi nghỉ ngơi cho chủ tướng. Trịnh Chiêu lẽo đẽo theo sau, sẵn sàng lao vào phụ giúp khi có việc.
Chính xác là y đang phụng mệnh của Trương Duật mà hành sự, trước khi hắn dự yến đã căn dặn y phải làm gì, cẩn trọng cái gì.
Hắn thì đang trong trạng thái mơ màng, loạng choạng chân trước chân sau tựa vào người Trầm Hương mà di chuyển. Miệng luôn lẩm bẩm cái gì đó không ai nghe hiểu được.
Tỳ nữ tên Xuân Xước của Trầm Hương, liếc xéo sang người bên cạnh là Trịnh Chiêu với con mắt không mấy thiện cảm cho lắm.
“Đội Chiêu à, ngài là quản sự hay là nô tỳ mà theo chúng ta làm gì. Đêm nay, Phu nhân ở lại, ngài cũng nên biết ý mà về lều nghỉ ngơi đi.” Giọng của cô ả thật dài thật sắc nhọn.
Trịnh Chiêu thở dài, mắt vẫn chăm chăm vào bóng lưng rộng lớn ở phía trước.
“Thế chị theo họ làm gì?”
Xuân Xước tức giận trừng mắt
“Ta là nô tỳ của phu nhân.”
Trịnh Chiêu nhếch môi cười nhạt.
“Còn ta là phụ dịch, là quản sự, là thư đồng. Đủ tư cách ở lại chưa?”
Xuân Xước tức anh ách vẫn không thể nào tống kẻ “cản đường” này được, hắn dai dẳng lại lanh mồm lanh miệng, ả không thể bẻ lý được.
“Ta mách phu nhân.”
Trịnh Chiêu “Tùy, xin mời chị!”
Khi đã vào cửa lều, Trương Duật vừa đến nơi liền lập tức hiện ra vẻ ể oải mệt mỏi, đã gắng gượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721870/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.