Mặt Bình Sa bị lớp vải thô che kín chỉ hiện ra hai con mắt, nhưng y thấy rõ sự phẫn nộ trong đáy mắt của cô.
Trịnh Chiêu chợt nhớ ra mình đã quên mất mục đích đến đây. Y hấp tấp nói:
“Tiểu thư đi xem tướng quân giúp ta. Tướng quân phát bệnh rồi, vết thương vẫn chưa lành, cơ thể còn chưa khỏe mà đêm nay ngài ấy uống rất nhiều rượu. Còn có điều này ta muốn hỏi, trong thời gian này nếu dùng thuốc khác thì thì có ảnh hưởng gì không ạ!”
“Ai cho phép ngài ấy tự ý dùng dược, thuốc đó có phải Y sư Thanh Cao kê không?”
“Không ạ, là phu nhân tự đưa đến.”
Võ Đông Nhiên nghe đến hai chữ “phu nhân” bỗng chốc lòng dạ nóng ran. Cảm giác này khó chịu đến mức cô thể không diễn tả bằng lời được. Chỉ biết bản thân muốn đi đến đó ngay lập tức, đến làm gì cô cũng chưa nghĩ ra được lý do. Cô vốn không phải y sư điều trị cho hắn, thân phận nô dịch tự ý đến chuẩn bệnh không hợp lẽ cho lắm.
Nếu theo lẽ thường, Trịnh Chiêu nên gọi cho Y sư đại nhân tại sao lại chủ động đến tìm cô. Nhưng cô thấy lo cho hắn, cô muốn đích thân đi kiểm tra. Dù sao khả năng của cô không hề thua kém y sư ở đây.
Cô không kịp chuẩn bị gì, chỉ vội quấn chắc lại tấm vải thô kia bao khắp đầu đến cổ chỉ chừa lại mỗi đôi mắt. Chân trần chạy đi, đến chiếc túi cá nhân vẫn mang theo bên người cũng không nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721867/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.