Lúc nghe Trịnh Chiêu báo tin. Không cần nghĩ hắn ở cùng ai, không cần nghĩ hắn có thái độ như thế nào, không cần nghĩ hắn và cô đang là mối quan hệ gì. Cô đã vội vã chạy đến chỗ hắn.
Tại sao lại đường đột xông vào đây làm ảnh hưởng đến đêm xuân tốt đẹp của phu thê nhà hắn? Cô có tư cách gì?
Cô tự thấy bản thân thật thất thố, vội quỳ rạp xuống, một chút cũng không dám ngẩng đầu lên.
“Ta nghe tin báo tướng quân phát bệnh nên đến thăm khám, nếu đã không có gì đáng ngại. Xin phép cáo lui.”
Cô nguyền rủa Trịnh Chiêu khiến cô lâm vào tình cảnh khốn nạn như thế này.
Nhanh như cắt cô quay người chạy ra ngoài.
“Đứng lại!” Trương Duật thoáng run người nhìn chằm chằm vào cái người ăn vận kỳ dị trước mắt.
Tiếng nói ấm ức của Trầm Hương vang lên sau đó
“To gan, ai cho ngươi tự ý bước vào đây! Đi ra nhanh!”
“Xuân Xước! Xuân Xước đâu rồi!” nhưng đáp lại nàng ta chỉ là sự im lặng.
Trương Duật ngồi bật dậy, cả người hắn nhễ nhại mồ hôi.
Vội vội vàng vàng chạy đến giữ tay người đến kéo lại. Bàn tay to lớn chạm vào cổ tay cô, khiến cô theo bản năng vội hất ra.
Võ Đông Nhiên vẫn kiên trì cúi gầm mặt không ngẩng đầu nhìn lên, trong cô lúc này là thứ cảm xúc hỗn độn tức giận bi ai, mà lý do vì sao chỉ có cô mới thấu.
Không nghĩ bản thân lại chứng kiến một màn ân ái kịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721865/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.