Lúc này Võ Đông Nhiên quỳ thụp xuống đất, khóc nức nở, âm thanh tỉ tê đau đớn khiến Lý Bích cắn rứt vô cùng, y nói ra những lời để mọi chuyện tốt đẹp hơn hay tồi tệ hơn đây?
Đôi khi y mong bản thân ích kỷ một chút, dù biết rõ lòng mình muốn gì, nhưng lý trí vẫn kiên cường chống lại con tim.
Y chọn nói ra sự thật để Võ Đông Nhiên cho Trương Duật một cơ hội, cứu vớt con tim rỉ máu vì tình của hắn, nhưng lại trực tiếp làm cả y và người y thích đau khổ.
“Võ Đông Nhiên! Nàng biết không, vào ngày thứ mười hai, khi ta lôi hắn từ dòng sông ấy lên. Hắn đã không còn dấu hiệu của sự sống, Trương Duật cố chấp đến hơi thở cuối cùng cũng không muốn bỏ cuộc.”
Lý Bích thất thần khi nhớ lại viễn cảnh đó, giọng lạc hẳn đi.
“Hắn như một xác chết trôi sông vô chủ.”
“ Quân y được điều đến cứu chữa cật lực mới đem nửa cái mạng của hắn kéo về. Hắn nằm trên giường một tháng, toàn thân hắn lở loét thối rữa, đau đớn triền miên vì độc tính hành hạ. Nửa năm mới bước xuống giường bước đi được, thời gian đó hắn hoàn toàn phải dựa vào Trịnh Chiêu để sinh hoạt. Mỗi một bước chân của hắn đều là sự gắng gượng từng chút một!”
“Đại Vương giận hắn không biết quý bản thân, Quan Gia trách phạt hắn bỏ bê quân vụ, cha nuôi hắn dùng ân nghĩa dồn ép hắn chuyện tình duyên gia đạo. Hắn trầm luân trong bể khổ suốt năm năm qua,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721871/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.