Cô bỗng đỏ mắt nhìn hắn như một con nai nhỏ bị thương.
“Chúng ta đừng nhắc đến chuyện đêm qua nữa. Xem như không có gì đi. Ta sẽ không bắt chàng chịu trách nhiệm hay phải bận lòng. Chàng cứ tiếp tục cuộc sống bình thường của mình, hãy trân trọng người bên cạnh mình. Đừng liên quan gì đến ta cả. Như vậy mới tốt cho ta.”
Cô nhấn mạnh chữ “tốt cho ta” đều nằm trong chủ đích cả. Cô muốn hắn vì cô mà chấp nhận yêu cầu này.
Lúc này thứ cô cần nhất chính là mạng sống, sự an toàn của Võ Thừa Khúc và công danh cả đời của hắn.
Hắn quay người đi vội vàng, trong khoảng khắc ngắn ngủi cô bắt lấy một ánh mắt mông lung đơn độc lạ thường của hắn, dường như hắn có ý lảng tránh chuyện cô đề cập.
Hắn nhanh chân bước qua bậc thềm, tấm màn chắn lại nặng nề chậm rãi đung đưa. Qua khe hỡ cô thấy mặt trời hôm nay sáng đến kỳ lạ, theo vệt nắng hắt vô có thể nhìn rõ vài hạt bụi tản ra lảng vảng trong không khí.
Lát sau,Trương Duật bưng nước vào lều cho cô rửa mặt.
Hầu như công việc này buổi sáng sẽ có người phục vụ hắn, nhưng hôm nay hắn ra lệnh không ai được phép tiến nửa bước vào lều. Quân lệnh cao như núi, ai ai cũng nghiêm chỉnh thực hiện, nếu không chấp hành là án tử treo trên cổ ngay.
Mọi người lại khó hiểu nhìn hắn sáng nay tự đi ra khu vực guồng tre sau núi, quay nước, giặt khăn, rửa chậu. Bắt gặp ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721511/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.