Cô tròn mắt nhìn thái độ quyết liệt của hắn như vậy, bỗng có chút sợ hãi, chợt nhớ lại chuyện đêm qua, cô bỗng chốc đỏ mặt rụt vai lại.
“Ta không sợ bọn họ!”
“Ta sợ chàng...” Cô dè dặt nói, ánh mắt rơi vào chỗ đó của hắn, sau đó hàng mi cong trên mi mắt khẽ rũ xuống trốn tránh hắn.
Trương Duật húng giọng, hắn cũng hơi mất tự nhiên, giọng nói có vẻ dịu lại, nhỏ nhẹ hơn.
“Ta có bắt nạt nàng như bọn chúng đâu!”
Cô nghe hắn nói cảm thấy thật buồn... buồn cười. Hắn suýt đè chết cô, còn nói như một kẻ vô tội.
“Có! Có! Chàng có bắt nạt ta. Nếu băm thì băm chàng trước tiên. Băm cái của nợ ấy...”
Băm cái của nợ ấy cho chó ăn!
Nói đến đây cô xấu hổ kiềm lại lời sắp nói ra, tư chất thiên kim tiểu thư nhà quan thư hương gìn giữ bao năm, đêm qua bị hắn dồn ép mà bay đi sạch sẽ rồi.
Miệng của cô bẩn rồi!
Trương Duật híp mắt nhìn thiếu nữ gan lớn trước mắt mình, hắn ngồi dịch sát cô một chút như muốn nhìn rõ người này có phải là thiếu nữ kính cẩn nghiêng mình hiếu lễ tiết hạnh năm xưa không.
Võ Đông Nhiên tự dịch sang một bên, mất tự nhiên tự cầm lấy thìa xôi rồi đưa vào miệng.
“Để ta tự ăn!”
Hắn chau mày ôn tồn nói “Nàng đừng sợ, từ nay ta sẽ chăm sóc nàng. Không để nàng chịu khổ nữa. Chuyện của nàng sau này ta quản!”
Cô im lặng.
“Vợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721509/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.