Cô muốn hỏi cụ thể chuyện ở Kinh thành giải quyết như thế nào, tại sao hắn lại quay trở về được.
Bỗng dưng ...
Võ Đông Nhiên chợt nhớ ra một điều quan trọng, không thể chậm trễ thêm. Cô khẩn khoản nhìn hắn:
“Đây là đâu?”
“Chúng ta vừa mới lên bờ, chưa ra khỏi biên giới Đại Nguyên. Nàng cần được cứu chữa trước! Nên ta ra lệnh cho quân dừng ở nơi này.”
“Chúng ta nói sau được không, ta phải vẽ lại bản đồ ngay lập tức. Nếu để quá lâu, ta sợ mình sẽ không nhớ chính xác được.”
“Nàng có ổn không? Không cần quá nôn nóng, chuyện lần này nàng cứ để ta lo, đây không phải trách nhiệm của nàng phải gánh vác.”
Cô lắc đầu, đôi môi tái nhợt nở nụ cười gượng gạo:
“Ta khỏe rồi! Tin mật lần này rất quan trọng. Người duy nhất có thể lấy được tin, chỉ có ta mà thôi, ta không muốn làm thì vẫn phải làm.”
Trương Duật cúi gầm mặt, giong hắn khàn khàn lồng ngực cuồn cuộn dâng lên cơn sóng không cam lòng.
“Nàng là nữ nhân, nàng là vợ của ta. Nàng chỉ cần làm vợ của ta là đủ rồi, giang sơn này còn biết bao người đứng ra lo. Nàng lại đâm đầu vào nơi nguy hiểm nhất. Tại sao lúc nguy cấp nàng lại không nói tên ta, nếu nàng nói thì ai sẽ dám động đến nàng? Ai dám hành hạ nàng?”
Hắn nắm bả vai cô siết lại, ánh mắt đen lại đặc quánh sự hoang dã của một con mãnh thú đang bị thương, nhìn vào dấu vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721431/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.