Cuối cùng đoàn người cũng vượt qua biên giới về đến Đại Việt.
Không ai bảo ai đều nhẹ nhàng thở ra một hơi, trút bỏ đi căng thẳng suốt một đêm dài. Trời đã hừng sáng, những tia nắng đầu tiên của ngày mới đã xuất hiện, xuyên qua tán cây chiếu rọi vào làn da nhợt nhạt của Võ Đông Nhiên.
Cô bị thương khá nặng, cả cơ thể mệt mỏi rã rời nhưng vẫn cố gắng chịu đựng suốt mấy ngày qua.
Võ Đông Nhiên dám chắc là đội cung Trần Trì đã bí mật giở trò trong cụ hình, cây roi giáng xuống da thịt của cô có tẩm thứ gì đó. Khiến thuốc trị thương hầu như không có tác dụng bao nhiêu.
Mấy ngày đi đường gấp rút, không có thời gian nghỉ ngơi, lại ngâm mình trong nước sông dơ bẩn.
Đến giờ bên trong lớp áo của cô, những chỗ bị đòn roi tra tấn có dấu hiệu mưng mủ chảy dịch, xuất hiện dấu hiệu nhiễm trùng nặng.
Nhưng cô không có thời gian để quan tâm đến thương tích đó nữa, cố nén nỗi đau không có nửa lời rên la.
Trương Duật là người nóng tính, chỉ sợ vết thương của cô trở nặng hắn sẽ không lý trí để xử lý công vụ, chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa thôi, cô sẽ hoàn thành cái nhiệm vụ nặng tựa núi non này.
Cô ngồi trên lưng ngựa, nhắm mắt định thần. Toàn thần thức ngưng tụ tập trung khai mở 18 căn phòng đã được tạo trong đầu, cùng tất cả những gì đã được ghi nhớ bên ngoài.
Công đoạn phục dựng lại địa đồ vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721430/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.