Trương Duật nhanh như cắt bế bổng cô lên, cô cảm giác cả thân thể nhẹ tênh như lướt trong không khí, bên cạnh là nguồn nhiệt nóng bỏng cùng một trái tim đập rền rã.
Cô được đưa đến lều quân y, sau đó được nhẹ nhàng đặt trên một cán quân y. Cô cảm giác có ai đó xé áo mình ra, cả thân thể bỗng dưng mát lạnh lõa lồ.
Tuy đang trong cơn mơ hồ, nhưng cô vẫn biết mình đang ở doanh trại.
Võ Đông Nhiên sợ hãi rụt người lại, ý thức mách bảo, cô điên cuồng gào loạn trong cơn mê:
“Đừng, đừng cởi áo ta!”
“Đừng!”
Sau đó có một bàn tay ấm nóng xoa xoa má cô, cùng lúc đó một âm thanh dịu dàng truyền đến bên tai:
“Là ta, phu quân cởi cho nàng. Đừng sợ! Cho ta xem thương thế một chút thôi!”
Cô có thể cảm nhận lời nói ấy có chút run rẩy kèm hơi thở dốc nặng nề. Ngay lập tức đã nhận ra đó là hắn...
Trương Duật!
Cô bất giác thở ra, sau đó yên tâm để ý thức trôi trong không gian đen đặc. Nhưng bên tai vẫn nghe văng vẳng tiếng của hắn, vừa gần vừa xa, không biết là thật hay mơ.
“Y sư Thanh Cao đâu?”
“Bẩm ngài, Y sư đại nhân đang trên đường trở về lều ạ!”
....
“Không phận sự cút hết ra ngoài cho ta!”
“Nhìn cái gì, trông chừng con mắt của ngươi!”
“Một lũ vô dụng!”
“Biến hết đi!”
Thanh âm nóng vội, cùng thái độ hung dữ khác thường của hắn khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721426/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.