Võ Đông Nhiên nghe hắn nhắc lần thứ hai chuyện này có ý trách móc, thì cô lại giả vờ muốn cho qua chuyện, thật tâm không muốn giải thích lý do, cô mệt mỏi nằm xuống cuộn mình trong chăn.
“Ta biết rồi mà, chàng nhắc mãi thôi! Tai ta sắp thủng đến nơi rồi.”
Trương Duật nhìn Võ Đông Nhiên ể oải như vậy, không nhịn được cũng nhoài người cúi thấp xuống áp sát mặt cô, hắn thì thầm:
“Ta sẽ đưa nàng đi, không ở trong doanh nữa.”
“Chẳng phải thân phận của ta minh bạch rồi sao?” Cô đang muốn nói đến là thân phận nữ nhi, không có ý nhắc đến cái nguồn gốc thật sự của mình.
“Trong doanh này, tuy vật chất thiếu thốn, nhưng thứ thiếu nhất chính là đàn bà, cứ nghĩ ai đó nhìn nàng bằng ánh mắt thèm khát, ta lại điên tiết lên.”
Võ Đông Nhiên phì cười:
“ Ta có thể tiếp tục cải trang thành nam là được mà! Dù sao cũng không ai hứng thứ nhìn một kẻ nửa đực nửa cái như ta.”
Trương Duật thở dài, hắn xoa đầu cô không muốn tiếp tục tranh luận nữa. Tất nhiên, lời hắn nói trước đó chỉ là bề nổi của câu chuyện, vấn đề sâu xa bên trong chưa đến lúc cô nên biết.
“Không bàn thêm nữa, ý của ta đã quyết. Nàng ở trong lại quân doanh thêm một ngày là ta không yên tâm một ngày. Sau khi phá kho tàng quân sự của Đại Nguyên xong, ta chính thức giải ngũ về vườn. Vợ chồng đạm bạc sống an nhàn với nhau, sinh con đẻ cái.”
Cô hơi xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721420/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.