Trương Duật ngẫm lại, có chút hoài niệm:
“Năm đó, nàng còn rất nhỏ. Như một nụ bạch liên chưa nở, vừa thanh cao vừa lạnh lùng. Thú thật, lúc ấy ta vừa muốn xuống tay lại vừa không nỡ... cũng may, ta thức tỉnh lương tâm, nếu không duyên phận chúng ta đã chấm dứt từ thời điểm ấy.”
Võ Đông Nhiên thoáng rùng mình, khi nhớ dáng vẻ hung dữ muốn giết người ngày ấy của hắn, nghĩ lại cũng không muốn nghĩ, quả thật lúc ấy nếu hắn thật sự ra tay cô hoàn toàn không thể kháng cự được.
Cô vội thủ thỉ tiếp tục chuyện mà Trương Duật hay quạu nhất, để chọc tức hắn. Xem như là trả thù chuyện năm xưa.
“Cha ta có một người em trai cũng bằng tuổi chàng. Thuở bé ta hay gọi ông ấy là “chú nhỏ”.”
Nụ cười hàm tiếu lại nở rộ trên mội cô khiến Trương Duật ngẩn ngơ một hồi, nhưng mấu chốt vẫn bị hai chữ “chú nhỏ”chọc tức.
“Rốt cục nàng vẫn chê ta già! Đáng là phận cha chú của nàng đúng không? Chết tiệt! Sao nàng lại cứ nhắc chuyện này mãi thế.”
Tâm trạng của hắn cứ như bọt biển dập diều trong sóng nước, hết cái này đến cái khác vừa hình thành rồi lại vỡ tan ra, phía trên mặt biển là bầu trời trong xanh cùng ánh dương sáng rực trên cao.
Cô chính là bầu trời trong xanh ấy, còn lời nói của cô cứ chọc cho lòng hắn xôn xao, lỏng lẽo, dập dìu như bọt nước.
Hắn vừa muốn ôm cả bầu trời ấy vào lòng dịu dàng vuốt ve, lại không ngăn được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721418/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.