Mấy ngày nay, lều quân vụ của Trương Duật sáng rực ánh đèn, trong doanh tăng cường đề phòng cảnh giác hơn bội phần.
Trương Duật từ xa điều binh khiển tướng, chỉ huy sự kiện lần này, mọi thứ đều đã nằm trong tầm tay của hắn, ngay khi bản đồ hoàn thành đã cho quân mật thám đi hành động ngay.
Tốc chiến tốc thắng chính là phương châm của hắn trong mọi cuộc chinh phạt.
Lý Bích ngồi trong lều của Trương Duật bàn việc quân.
“Lạc Mục Hợp Nhan sẽ không ngờ chúng ta lại có một thiên tài trí nhớ, chính vì chúng chủ quan nghĩ rằng bản đồ không bị đem đi, nên mới lâm vào bước đường cùng ngày hôm nay. E rằng lần này vương vị của hắn khó giữ.”
Môi bạc khẽ nhếch lãnh đạm, mắt về ngọn đèn dầu đang cháy, Trương Duật thâm trầm vuốt thanh đao Trường Vũ nhàn nhạt cất lời:
“Xem như không uổng công bao năm nay “hắn” nằm gai nếm mật nơi đất Bắc. Nhiệm vụ lần này hoàn thành nhanh gọn lẹ như vậy nhờ vào kế hoạch: một trong một ngoài liên thủ, nếu không thì chúng ta không thể lên công phá kho tàng quân sự Khâm Châu lần này. ”
Đáy mắt Lý Bích lóe sáng, nhìn quanh về phía cửa lều thấp giọng hỏi:
“Trương Duật! Người đó vẫn an toàn đúng không?”
Trương Duật nhàn nhạt trả lời “Vẫn!”
Lý Bích hơi chồm người đến phía trước, hắn và Trương Duật ngồi cách nhau một cái bàn quân vụ, giọng nói có phần thâm trầm khắc chế:
“Chuyện này... nàng có biết không?”
Trương Duật mím
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721416/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.