Trương Duật hơi nhíu mày, hắn nhìn ra cô có cái gì đó khan khát.
“Có gì không vui sao?”
Võ Đông Nhiên thở hắt ra cười nhàn nhạt:
“Vậy sao?”
Trương Duật “ Ừ!” Hắn hờ hững khẳng định, nhưng không nghĩ ra cô đang thật sự nghĩ gì.
Đổi lại Võ Đông Nhiên vẫn khăng khăng che giấu đi nội tâm của mình, quả thật cô có chút thất vọng khi Trầm Hương rời đi dễ dàng như vậy.
Lần này, nếu Trương Duật không có hành động gì đó thì cô sẽ trả lại tất cả những cái tát mà chủ tớ nhà đó đã cho cô. Nhưng tiếc là...
Cô thở dài:
“Không có gì. Ta vẫn bình thường!”
Trương Duật “Lão Nhị về rồi, hắn có đến thăm nàng không??
Võ Đông Nhiên hơi đề phòng nhìn hắn, cô không muốn vì cô mà hắn và Lý Bích bất hòa tý nào, vốn dĩ Trương Duật đã ít bạn bè thân tín, nếu lời không hay đến tai Lý Bích thì không biết mối quan hệ này có còn bền vững hay không.
“Chàng đừng nghĩ lung tung! Ngài ấy chỉ hỏi thăm sức khỏe rồi đi ngay!”
Trương Duật bật cười, đến gần giường cúi xuống xoa tóc cô:
“Ta không thể không nghĩ...”
“Nhưng nàng nói xem, ta cấm tất cả mọi người đến chỗ này. Còn Lão Nhị vẫn đến được, thì có lý do gì?”
Võ Đông Nhiên “...” Ai biết là chàng nghĩ gì!!!
Trương Duật cười cười:
“Ta tin hắn. Trên đời này, hắn và Ngũ Lão là hai người bạn tốt nhất của ta. Ta tin hắn, nhưng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721421/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.