Trong đêm tối, Trương Duật ngồi vẫn bên đống lửa như mọi hôm. Nhưng hôm nay, một chân của hắn hất tro tàn phủ lên từng đốm lửa cuối cùng, chẳng mấy chốc đã tắt lịm.
Hai bóng đen một nam một nữ đang quỳ bên cạnh hắn, rõ ràng trong hơi thở có sự hỗn loạn và bất an.
Người nam lên tiếng trước:
“Bẩm tướng quân! Xin ngài nhanh chóng ra quyết định.”
Trương Duật cười gằn, trán hắn có một tầng mồ hôi lạnh. Chỉ có hắn biết lòng mình đang dậy sóng mãnh liệt như như thế nào.
“Được!”
Hắn quay lại nhìn về hướng căn nhà nhỏ có Võ Đông Nhiên đang nằm, hai tay nắm chặt, bất giác cả cơ thể run lên.
Võ Đông Nhiên đã tỉnh dậy, cô theo dõi hắn từ rất lâu từ phía bên trong cánh cửa.
Hắn cũng đã phát hiện ra từ lâu, môi bỗng nở một nụ cười chua xót sau đó quay đầu lại bỗng buông ra một câu hỏi với người nữ.
“Trầm Hương hiện giờ như thế nào, nàng ấy ổn không?”
Là giọng nói của Xuân Xước nô tỳ bên cạnh Trầm Hương, ả vui mừng khi nghe câu hỏi của Trương Duật, lòng thấp thoáng một tia hy vọng.
“Bẩm ngài, phu nhân suy sụp lắm ạ. Ngày nào phu nhân cũng mong chờ chủ công về!”
Sự việc Trương Duật đào ngũ, vẫn không ảnh hưởng đến thân phận của Trầm Hương.
Hắn biết rõ địa vị của mình quan trọng như thế nào, ắc hẳn chỉ có nội bộ Triều đình là ngầm hiểu sự việc nhưng vẫn không có một tin tức nào truyền ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721022/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.