Đêm tàn,
Trương Duật đem về một tấm lông màu trắng có loang nhiều vệt đen mềm mịn, nhìn ra là biết là da thú, chính xác là con hổ lông trắng vằn đen mà hắn đã săn vào mấy ngày trước.
Võ Đông Nhiên vừa nhìn đã biết con dã thú đó lớn đến mức nào, tấm lông phủ chiếc giường tre của hai người.
Hắn cặm cụi trải xuống sau đó gọi cô lại, có ý muốn cô thử đệm.
“Nàng ngồi thử xem thích không?”
Võ Đông Nhiên ngoan ngoãn bước đến ngồi xuống, cô thích cảm giác mềm mịn dưới tay, nhưng thứ này đánh đổi mạng sống của hắn mà lấy về nên cô cũng không tha thiết cho lắm. Cố gắng nở nụ cười hòa ái nhưng ánh mắt lại trốn tránh hắn nhìn xuống tấm lông.
“Thích thì có thích, nhưng...”
Cô còn chưa nói hết câu hắn đã ngang ngược cướp lời, thái độ cứng rắn trong vô thức.
“Không có nhưng.”
Võ Đông Nhiên thứ âm thanh lạnh lùng ấy thì có chút không vui, cô trừng mắt nhìn hắn.
“Không được cướp lời ta. Ta không phải lính của chàng.”
Trương Duật gãi đầu, hắn sực tỉnh nhận ra ý tứ của nàng. Hắn vẫn cục súc, nói năng lớn tiếng đã ăn sâu vào máu, hắn biết có nhiều lúc hắn vô ý không kiểm soát được lời nói của mình.
“Ta hứa sẽ chú ý hơn. Thỉnh thoảng vẫn đem ngữ điệu đó... làm nàng sợ! Ta lo nàng nhắc đến chuyện ta đi săn thú dữ rồi không chịu nằm tấm lông này.”
Cô vừa tắm xong cả người thoang thoảng mùi dược liệu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721024/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.