Võ Đông Nhiên không kìm chế được nữa liền khóc nấc lên.
Bốn mắt nhìn nhau, cô cảm nhận được sự nôn nóng và bất an trong đôi mắt tĩnh lặng và lạnh giá đối diện.
Tâm như tro tàn nhận ra một sự thật không thể chối cãi: Hắn sẽ mãi mãi không buông đượcTrầm Hương.
Trương Duật khàn giọng lạnh lùng nói:
“Xin lỗi nàng, ta không còn cách nào khác. Mạng của ta năm đó là Trầm Hương nhặt ở bãi tha ma về. Nàng ấy khóc lóc cầu xin cha nuôi thu nhận ta, cứu ta khỏi cái chết. Nay nàng ấy gặp nạn vì ta, ta không thể bỏ mặc. Nàng chấp nhận chờ ta thì chờ, còn không thì có thể rời đi. Ta tuyệt đối không oán trách nàng.”
Trương Duật nhìn cô, một cơn bão càn quét đi qua trong ánh mắt tăm tối ấy, xóa sạch đi tất cả những thứ tốt đẹp cô đã cố gắng gây dựng trong thời gian qua.
Võ Đông Nhiên nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng. Cô có thể chịu đựng hết thảy khổ cực vì yêu hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không rơi một giọt nước mắt để cầu xin tình cảm của hắn.
“Được, chàng đi đi!”
Cô gượng cười, một nụ cười thật khó coi.
“Đi tìm người hiểu chuyện có trái tim thiện lành đó đi. Cũng đừng trở về ngôi nhà này nữa.”
“Chàng chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa này một bước, ta sẽ đốt căn nhà này, vĩnh viễn khiến biến mái ấm này thành tro tàn. Võ Đông Nhiên ta nói được làm được, đến lúc đó, cảnh không còn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721018/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.