Lều chính được vén rèm như sẵn sàng đón chờ người là cô, bên trong là cảnh tượng mà cả đời này có lẽ cô sẽ khắc ghi mãi mãi không thể nào quên.
Trầm Hương nép sát trong lòng Trương Duật, lặng lẽ lau nước mắt.
Hắn đau lòng vén tóc Trầm Hương, nhẹ giọng cất lời:
“Trầm Hương, Ta sẽ giải quyết chuyện này. Tuyệt đối không để chuyện binh đao liên lụy đến nữ nhân.”
Ả sợ hãi ôm chặt lấy Trương Duật run rẩy từng lời:
“Ta không muốn rơi vào tay của người Mông Cổ, ta rất sợ hãi, chỉ muốn chàng quay trở lại cho ta chút dũng khí. Cùng lắm là ta đi tiến cống cũng không muốn chàng gặp chuyện.”
Trương Duật khẽ nhẹ nhàng ôm lấy Trầm Hương an ủi:
“ Đừng sợ, còn Trương Duật ta thì không ai có thể làm hại được nàng. Ta có lỗi với nàng, mấy năm nay ta không đối tốt với nàng, lại còn liên lụy nàng.”
Trầm Hương lắc đầu.
“Ta biết chàng khó xử, tuy chàng không coi ta là vợ thật sự, nhưng ta biết chàng sẽ không bao giờ để ta gánh cái trách nhiệm này. Ta rối quá, ta không biết dựa vào ai lúc này cả. Duật, chàng hứa với ta, chuyện này hãy bàn bạc kỹ để tìm ra cách giải quyết, đừng tự ý hành động được không. Nếu chàng có mệnh hệ gì thì ta sẽ không sống nổi!”
Ả nói ra những lời này là sự thật, quan Thượng Thư và cả đất nước này sẽ không bao giờ muốn Trương Duật gặp chuyện gì.
Việc gọi Trương Duật về doanh trại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721016/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.