Chân của Võ Đông Nhiên trong phút chốc vô lực lui về phía sau, chạm phải lồng ngực ấm nóng vững chãi của Lý Bích.
Lý Bích cắn răng khẽ rít lên, cả khuôn mặt trắng bệch vì tức giận:
“Trương Duật, ngươi có cần phải tuyệt tình đến mức độ như vậy hay không? Tại sao phải nói những lời như vậy với nàng? Thực tại không như ý muốn, cũng không phải lỗi của nàng. Cuộc sống hôn nhân đối với ngươi lại nhàm chán và bức bí đến như vậy hay sao? Từ đầu đến cuối đều là ngươi tự lựa chọn, nàng chưa từng ép ngươi.”
Trương Duật cười lạnh, ánh mắt đau đớn nhìn về Lý Bích, không ai có thể hiểu biểu tình của hắn lúc này mang ý nghĩa gì.
“Ngươi yêu nàng đúng không?”
Lý Bích bỗng trở nên im lặng, tất cả những lời vừa nói ra bị chặn lại ở cổ họng.
Trương Duật nhìn vào bàn tay vẫn ôm Võ Đông Nhiên, mày khẽ nhíu lại:
“Ta biết. Ta biết người anh em của mình vẫn luôn lén lút nhìn người phụ nữ của ta. Nếu ngươi đã yêu nàng như vậy sao chưa bao giờ can đảm một lần đứng lên tranh giành với ta.”
Trương Duật đứng bật dậy, tiến đến cạnh hai người, bước chân vững chãi đứng đối diện Võ Đông Nhiên và Lý Bích. Ánh mắt có luồng khí đen tối như muốn bức Lý Bích đưa ra quyết định.
“Nói đi. Ngươi dám không?”
“Dám không?” Hắn gầm lên, ánh mắt đỏ ngầu nhìn Lý Bích.
Từng lời thách thức của Trương Duật khiến Lý Bích thực sự không thể kìm nén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/2721012/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.