Lý Bích
Lý Bích đưa Võ Đông Nhiên đến một căn nhà cũ của người quen ở Kinh Thành lánh tạm vài hôm, hắn không hiểu tại sao Võ Đông Nhiên lại nằn nặc đòi vào thành Thăng Long.
Lý Bích ngồi trước bếp lửa, đang khuấy nồi cháo lươn nấu nghệ đang sôi, hắn khẽ liếc mắt nhìn nàng nằm trên sạp gỗ bên cạnh mà không nghĩ ra nên an ủi nàng như thế nào.
Có lẽ lúc này nàng đau lòng và thất vọng rất nhiều.
Hắn nhìn thấy sự đơn độc của nàng lúc rời khỏi doanh trại, chính vì vậy hắn đã đi đến một quyết định chính mình cũng không ngờ là đi theo nàng, nàng muốn đi đâu hắn cũng sẽ đưa nàng đi.
Tuyệt đối không bỏ rơi nàng trong tình cảnh này!
Lần đầu tiên, hắn được ở bên cạnh Võ Đông Nhiên một cách công khai như vậy. Không phải là vấn đề thời gian và không gian mà chính là rào cản đạo lý làm người, trước kia hắn kiêng dè Trương Duật, hắn dằn vặt tự trách mình trong mối quan hệ huynh đệ tình thâm.
Nhưng hiện tại, hắn không thể bỏ mặc nàng, Trương Duật đã đẩy nàng về phía hắn, đây không chỉ là tình cảm mà còn là trách nhiệm.
Lần đầu tiên cùng nàng ăn cơm, cùng nàng thức dậy trong một căn nhà. Lý Bích hắn chưa từng nghĩ sẽ có ngày ngày này xảy ra, chưa từng nghĩ đến... Trương Duật đã thật sự buông tay.
Hắn cũng đã lật bài ngửa bốn mặt một lời, thật sự hắn nên cảm thấy vui nhưng hắn không thể không nhớ đến ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-than-diu-dang/3305013/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.