Editor: ChiMy
Sở Thanh Linh cắn môi phẫn hận nhìn nam nhân trước mắt vẫn cười ôn nhuận như vậy, vì sao hắn làm ra chuyện như vậy mà vẫn còn có thể cười như không có chuyện gì xảy ra!
“Ngươi đê tiện, ta muốn gặp họ!” Sở Thanh Linh cắn răng gằn từng tiếng.
Đông Phương Thiếu Tư chỉ cười không đáp, chỉ là thản nhiên nói: “Nàng rời khỏi ta, ta còn chưa trừng phạt nàng đó.”
Sở Thanh Linh nhìn ánh mắt âm trầm của Đông Phương Thiếu Tư, con ngươi dần dần mở to, chẳng biết tại sao, trong lòng nàng dâng lên một cỗ ý lạnh.
“Yên tâm, chỉ cần nàng ngoan ngoãn bọn họ sẽ không có việc gì.” Đông Phương Thiếu Tư ôm thân thể có chút cứng ngắc của Sở Thanh Linh đi về hướng vườn trúc. Sở Thanh Linh không nói được một lời, chỉ có thể nhắm mắt quay mặt sang một bên.
Trở về vườn Trúc, Đông Phương Thiếu trực tiếp ôm Sở Thanh Linh vào phòng. Sở Thanh Linh nhìn phòng không một bóng người, vẫn không nói chuyện. “Chạy lâu như vậy chắc mệt rồi? Tắm rửa trước.” Giọng nói của Đông Phương Thiếu Tư vô cùng dịu dàng, hắn cẩn thận đặt Sở Thanh Linh xuống đất.
Sau khi Sở Thanh Linh đứng vững vẫn không động đậy, cũng không nói gì. Vừa nãy nàng chạy lâu như vậy quả thực rất mệt, nhưng bây giờ nàng không có tâm tình tắm rửa. Lúc này lòng của Sở Thanh Linh nóng như lửa đốt, chỉ muốn biết tình hình cha nương thế nào.
“Cởi đi.” Đông Phương Thiếu Tư mỉm cười bắt đầu cởi y phục.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Sở Thanh Linh nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sung-phi-cua-vuong-gia-ta-mi/1606581/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.