Editor: ChiMy
Đêm dài dằng dặc, người và tim của Sở Thanh Linh đã mệt mỏi cực độ. Không biết nàng đã ngất đi rồi tỉnh lại mấy lần, nam nhân trên người vẫn không chút nào thương tiếc lần lượt cướp đoạt tất cả của nàng.
Đây chính là sự trừng phạt của hắn sao? Sở Thanh Linh nhắm mắt lại, cái gì cũng không muốn suy nghĩ.
Vị trí của Đông Phương Thiểu Tư trong lòng nàng càng lúc càng nhẹ, cho đến lúc biến mất. Yêu, không thể trở thành cái cớ để tổn thương người khác!
Cũng không biết qua bao lâu, Đông Phương Thiểu Tư rốt cuộc ngừng lại. Ôm Sở Thanh Linh đã ngất ngủ thật say.
Sáng sớm, tiếng chim hót thanh thúy ngoài cửa sổ làm hai người tỉnh dậy. Đông Phương Thiểu Tư mở mắt ra, nhìn Sở Thanh Linh đang ở trong ngực mình, lộ ra nụ cười thỏa mãn. Sở Thanh Linh cũng tỉnh lại, cả người đều đau tới nỗi không muốn nhúc nhích. Thậm chí ngay cả mi mắt cũng không muốn nâng lên, không muốn mở mắt ra nhìn tên nam nhân vô độ này.
“Thanh Linh, nàng là người đẹp nhất.” Đông Phương Thiểu Tư ấn xuống trán Sở Thanh Linh một nụ hôn, sau đó xoay người đè nàng lại.
Sở Thanh Linh không hề nhúc nhích cũng không nói gì, mặt không còn chút sức sống, không muốn tiếp tục giãy dụa cũng không muốn lại cầu xin tha thứ. Bởi vì, tất cả đều chỉ là uổng công, hắn muốn làm gì thì tuyệt đối sẽ không vì lời nói của mình mà ngừng lại hay thay đổi.
“Nhớ kĩ, sau này nếu lại muốn rời khỏi ta nàng sẽ nhận được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sung-phi-cua-vuong-gia-ta-mi/1606582/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.