Trong quán cà phê gần bệnh viện.
Mộ Lạc Lạc nhìn Hàn Tư Viễn, nhìn chằm chằm.
“Em làm sao thế?” Hàn Tư Viễn nhìn cô như có ý hỏitội.
Mộ Lạc Lạc đập tay xuống bàn: “Tại sao anh không nóianh và chồng em là anh em ruột?! Đối với bố của các anh, em là vợ của Ðịch Nam,không phải là con dâu trường của nhà họ Hàn. Ha ha... anh... có thể giúp emgiải thích được không?” Lần này mục đích của Mộ Lạc Lạc chính là muốn cầu cứuHàn Tư Viễn, mặc dù ra nước ngoài là việc chắc chắn, nhưng nhỡ ông bố chốngtiếp tục phát điên phát khùng mang Ðịch Nam đi thì cô phải làm thế nào.
Hàn Tư Viễn không để ý đến điều này, cười đùa trướccơn hoạn nạn của người khác: “Thực sự em nói như vậy sao? Bố anh không địnhđánh em sao?”
“Muốn đánh, nhưng thật may thầy Địch kịp thời xuấthiện! Ôi, hoàng tử bạch mã của em mãi mãi đẹp trai...”
Mộ Lạc Lạc đang mơ mộng. Hàn Tư Viễn thở một hơi:“Nhiều chuyện, mau đi thôi.”
“Một lát nữa em sẽ đi, anh đồng ý việc em đã nhờ anhđi.”
“Không được, không liên quan gì tới anh.”
“Cầu xin anh đó Hàn Tư Viễn.”
“Nói không giúp là không giúp, biến đi.”
Mộ Lạc Lạc khí tức bừng bừng, bật dậy: “Được, em điliền ba năm, anh đừng hối hận!”
Cửa quán cà phê đập đánh rầm, Hàn Tư Viễn mới sựctỉnh, anh chạy theo ra ngoài cửa, nhìn Mộ Lạc Lạc ngồi dưới gốc cây tức giận.
“Gì mà đi liền ba năm, nói rõ đi.”
“Sao anh phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sao-hoa-den-la-ma/2256318/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.