Trong phòng khách rộng lớn, chỉ có Địch Nam và HànKiến Quốc mặt đối mặt, Địch Nam dường như rất thờ ơ.
“Tiểu Nam, ta là bố đẻ của con! Kết hôn là chuyện đạisự, tại sao con không nói với bố?” Hàn Kiến Quốc đau đớn xoa ngực, ông khônghiểu tại sao con trai lại lạnh lùng với mình như vậy. Lúc đầu ông không biếtÐịch Mạch Lan có thai, thực sự không biết.
Ánh mắt Địch Nam tập trung vào những bông hồng rực đỏ,cả cuộc đời mẹ anh rất yêu hoa hồng, quên mất chúng là loài hoa đẹp nhưng vôcùng nguy hiểm. Vào năm anh mười lăm tuổi, mẹ bị bệnh qua đời, một người tựxưng là bố đẻ đã bước vào thế giới của anh. Điều mà anh không thể tha thứđượcchính là lúc Hàn Kiến Quốc đứng rất lâu trước mộ mẹ anh, tay ôm một bó hồng màmẹ anh yêu thích, đặt lên phiến đá lạnh ngắt, ánh mắt lạnh lùng. Đối diện vớingười con gái đã dành cả cuộc đời yêu ông, Hàn Kiến Quốc sao lại có thể khôngmảy may động lòng như vậy.
Ðịch Nam bình tĩnh nói: “Tôi không có bố.”
Hàn Kiến Quốc tức giận không nói, ông đã được nếm trảisự lạnh lùng của con trai, con người đúng là không biết tốt xấu, nghe quen rồivẫn cảm thấy khó có thể tiếp nhận.
“Cho dù con có nhận người bố này hay không, thì rốtcuộc con cũng vẫn là con trai của Hàn Kiến Quốc này. Ngân hàng Minh Ðại sớmmuộn gì cũng sẽ giao cho anh em con quản lý, con hãy nhìn vào địa vị của ta,hãy đem vợ con về nhà được không?” Hàn Kiến Quốc đứng trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sao-hoa-den-la-ma/2256315/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.