Lần đó đám côn đồ bị người đàn ông đánh nằm la liệt nhưng thật ra Dai đã nương tay, không có đánh ra thương tật. Đám côn đồ bị anh đánh ngu người một trận cũng chỉ trấn động nội tạng một chút, bầm da tím thịt chảy máu mũi, sau vài ngày dưỡng dưỡng lại tiếp tục sinh long hoạt hổ.
Khi đó có lẽ Dai chẳng ngờ đến việc mình sẽ không thể ở bảo vệ được cô trong thời gian tới. Nếu anh ngờ được liệu có còn nương tay với đám côn đồ này nữa không. Ít nhất anh phải đánh cho họ nằm viện mười ngày nửa tháng, hoặc cả đời không thể ra ngoài hung văn nữa.
Đám côn đồ vừa nhìn thấy cô đã trưng ra vẻ mặt thâm cừu đại hận, còn cả ánh mắt hôm nay không vờn chết cô sẽ không làm người.
"Các anh em, lên!"
"Phá cho tao!"
Bọn họ chẳng tính nói nhiều, chỉ muốn nhanh chóng vãn hồi mặt mũi mà vừa tới liền nhào vô đập phá.
Rầm ầm ầm!
Cái bàn cái ghế bị đạp nát phát ra âm thanh chói tai khiến người sợ hãi.
Châu Hàm bậm môi lạnh lùng nhìn bọn chúng, tay hơi run nhưng là vì giận chứ không phải sợ, lại chẳng định núp một bên tránh né mà cầm vỏ chai nước khách đã uống hết ném về phía bọn chúng.
Choang!
Chai thủy tinh bay thẳng về phía một tên côn đồ đang đập đồ, nện trúng đầu hắn vỡ tan tành.
"A con dĩ..."
"Lũ chó! Cút đi!"
Chưa đợi tên côn đồ mở miệng quát tháo Châu Hàm đã mắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sa-vao-luoi/3748937/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.