Nhưng mà Châu Hàm đã quen ấm no đã nghĩ quá đơn giản, tận ba ngày tới bạn dơi vẫn là trạng thái đó, không hề có dấu hiệu trở lại hình người.
Đến nổi cô còn sinh ra nghi ngờ liệu cái vật nhỏ này có phải Dai không.
Cơ mà mấy ngày nay không có người đàn ông nào đó thì lại có một bạn dơi thay thế, không hề có chuyện bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông mang hình dạng của Dai trở lại. Mặc dù Châu Hàm chưa từng nghĩ Dai sẽ ở lại đây mãi, nhưng cô luôn cảm giác anh sẽ không nỡ bỏ đi. Cho nên cô không thể không tin vật nhỏ kia chính là anh. Cái vật nhỏ kia trừ ngoại hình khác anh, mỗi ngày sẽ hít của cô một tí máu thì độ dính người y chang anh, cô đi đâu anh cũng bay theo, dính trên áo cô như vật trang trí, kể cả lúc cô mở quán.
Có lẽ là có di chứng nào đó của việc biến thành thế này nên anh mới tạm thời không thể trở lại làm người.
Khi đó Châu Hàm không biết mình đã đoán được không sai biệt lắm. Mấy hôm nay tuy rằng không có người đàn ông giúp đỡ nhưng Châu Hàm vẫn kiên trì mở quán.
Bọn côn đồ kia không thấy trở lại, có thể là bị người đàn ông đánh sợ, cảm thấy chỉ cần một ngày anh còn ở đây thì họ chẳng thể chèn ép cô nổi nên không tới.
Như vậy thật tốt, Châu Hàm thật lòng cảm tạ trời xanh vừa đưa mắt nhìn vật nhỏ đang đu trên đai tạp dề bên hông cô như đồ trang sức.
Lỡ mà bọn chúng tới trả thù chắc cô phải tạm thời nghỉ bán tới khi người đàn ông trở lại.
Vừa nghĩ xong Châu Hàm bất giác ngẩn người.
Cô thế mà bất giác bị cuốn theo sự hiện diện của người đàn ông, thế mà cảm thấy không có anh là cái gì cũng không thuận lợi. Đêm đến còn cảm thấy buồn phiền vì thiếu anh làm ấm lô... Cô... Sa đọa rồi.
"Chị ơi, sao mấy nay không thấy anh kia nữa ạ?"
Châu Hàm bị tiếng hỏi thăm của cô bé nữ sinh đang ngồi ăn với bạn làm hoàn hồn. Rồi nghĩ đến câu hỏi của cô bé, cô bất giác nhìn xuống eo mình một cái mới nhẹ giọng bảo: "Anh ấy tạm thời có chút bận, nhưng rất nhanh sẽ trở lại thôi."
"Sẽ trở lại là tốt rồi."
Mấy cô bé ngồi cùng nghe vậy đồng thời thở phào theo.
Châu Hàm buồn cười, nghĩ lại cũng không chỉ có mình cô trông ngóng anh, thế thì cô không tính là đặc biệt đâu nhỉ.
Chính là thời điểm Châu Hàm còn cảm thấy may mắn vì đám côn đồ không trở lại trả thù thì ở một góc đường tối tăm có một gã thanh niên trông tuổi cũng không lớn cứ rình rập quan sát cô. Sau khi xác định được gì đó hắn liền quay đầu chạy đi, từ đầu chí cuối không hề kinh động ai.
Không có người đàn ông, dạo này Châu Hàm dọn quán càng ngày càng trễ. Ngày đầu không có Dai người ta không biết nên vẫn đến. Ngày thứ hai không có Dai người ta còn cho rằng hôm qua không có thì có lẽ nay sẽ có nên cũng ráng kéo tới nhưng số lượng đã ít đi một chút. Hôm nay trực tiếp trở lại như trước, hơn chín giờ rồi Châu Hàm vẫn còn đang bán. Đêm mùa đông lạnh lag vậy nhưng giờ đó vẫn có người ăn. Cũng bởi món nướng là một món ăn vặt, ăn nhậu, ngồi xuống nhâm nhi tán gẫu không vội về.
Châu Hàm cũng không vội, cô bắt cái ghế ngồi bên xe hàng hưởng ké ấm áp từ lò lửa. Bỗng nhiên cô cảm thấy bên hông có động tĩnh.
Khi Châu Hàm nhìn tới, bạn dơi nào đó đã mở rộng đôi cánh bay đi.
Trong một thoáng giật mình, Châu Hàm chỉ biết ngẩn người nhìn về phía bầu trời nên bạn dơi đã biến mất.
Bởi vì nó quá đen nên nhoáng cái Châu Hàm chẳng rõ nó đã bay đi đâu. Chính là tình huống này chưa từng xảy ra nên Châu Hàm không biết làm sao.
Có khi nào bay đi luôn không?
Tự nhiên Châu Hàm có chút mất mát không hiểu.
Chẳng qua không để cho cô có thời gian buồn thương, một trận ồn ào ở phía cuối đường đã thu hút sự chú ý của cô.
Châu Hàm vừa nhìn lại sắc mặt đã lạnh đi.
Nhìn đám côn đồ không tính là xa lạ đang ồn ào đi tới, rõ ràng còn cố tình tạo thanh thế hòng dọa cô, Châu Hàm bất giác nghĩ có lẽ vận may của mình đã dùng hết rồi.
Vừa nhìn thấy tình hình này, khi bọn côn đồ còn chưa tới gần người ăn trong quán cô đã vội bỏ tiền xuống chạy đi. Trong số đó còn có một cô bé quan tâm níu tay cô bảo: "Chị ơi, nếu không được thì chị tạm tránh mũi nhọn, đừng đối đầu với chúng. Để chúng đập phá chút đồ còn hơn..."
Châu Hàm cảm kích vỗ nhẹ tay cô bé, không bảo được hay không mà chỉ nói: "Nếu em có lòng thì giúp chị báo cảnh sát."
"Mau đi đi."
Nói rồi cô đẩy cô bé về hướng không có bọn côn đồ.
Cô bé kia dù lo nhưng vẫn không chần chừ lâu mà chạy theo bạn bè của mình rời đi góc nhỏ.
Có khoảnh khắc Châu Hàm còn liếc thấy cô bé không chạy đi hẳn mà dừng lại ở một góc cuối đường ngó lại đây, trong tay cầm điện thoại, rõ ràng là thật sự giúp cô gọi cảnh sát.
Cô cảm kích trong lòng, giây sau sắc mặt đã lạnh tanh quay đầu đối diện với đám côn đồ đã chạy tới trước mặt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]