🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bạn dơi kia lần này nghe cô hỏi cũng không có tiếp tục im lặng mà lại chít một tiếng rất nhỏ như đang đáp lại, toàn thân hơi rung động một chút.

"..."

Nôm càng đáng thương hơn.

Sao tự nhiên cô thấy tội lỗi quá.

Châu Hàm gạt bỏ suy nghĩ kia đi, nhưng lúc nói chuyện thì bất giác hạ thấp giọng điệu, nghe vào tai đặc biệt dịu dàng nói với nó: "Sao anh lại thành thế này?"

"Lúc tối bị thương à?"

Bạn dơi nhìn cô, sau đó dùng cái cánh dụi dụi mặt, có điều không kêu tiếng nào hết.

Châu Hàm bỗng chốc cảm thấy áp lực nặng nề đến từ vách ngăn ngôn ngữ.

Cứ thế này cả đêm sao được, cô quyết định đổi cách nói chuyện khác.

"Tôi có thể giúp gì được cho anh?"

Ánh mắt và giọng điệu của cô vô cùng chân thành, như cố tình muốn lay động trái tim yếu đuối của ai đó.



Mà có lẽ nó có hiệu quả.

Chừng vài giây sau, kiểu như đã suy nghĩ xong rồi ấy, bạn dơi hơi động động thân, rớt xuống.

Như một phản xạ vô điều kiện, Châu Hàm bất giác đưa tay ra hứng.

Thật lòng là cô sợ nó là không chịu được nữa mà ngất xỉu chứ không có ý gì khác đâu.

Kết quả là bạn dơi rớt vào tay cô.

Cảm xúc trong lòng bàn tay bỗng chốc khiến Châu Hàm không dám cử động, cứ thế duy trì tình trạng đưa tay ra hứng. Hai mắt cô nhìn chằm chằm vật nhỏ đang nằm trên tay.

Được một đỗi thì nó động.

Hai cái chi trước đã thoái hóa thành màng nhưng trên đỉnh còn để lại hai cái móc câu, chính là thứ nó dùng để bám vào bề mặt vật thể mà bò tiến về phía trước khi không dùng đến cánh nhưng nó lại không dùng, cứ như sợ cái vuốt nhọn sắc bén kia làm cô bị thương. Đến hai chân sau thì càng như vật trang trí, nó cứ dùng cánh nhấn xuống, cà lếch cà lếch bò đến chỗ ngón tay cái của cô.

Đợi đến nơi rồi, nó dùng hai cánh ôm ngón tay cô, sau đó không động, lại giương mắt nhìn cô như đang thâm dò.

Bấy giờ Châu Hàm đã có thể nhìn rõ chân diện mục của bạn dơi. Ừm, nói sao ta... Cái đầu bóng lưỡng kia thật sự có chút đáng yêu, lại thêm đôi mắt lanh lợi đầy linh tính kia khiến những điểm còn lại không thể ảnh hưởng đến cái nhìn tổng quan. Dù sao thì vẫn khó mà liên tưởng nó với người đàn ông có thể đánh ngã một đám côn đồ kia...

Châu Hàm thấy nó nhìn mình thì nhướng mày nhìn lại.

Như vầy qua tầm một phút, có lẽ đã nắm chắc Châu Hàm sẽ không phản đối nó mới hơi hé cái miệng bé xíu ra, gặm xuống ngón tay cô.



Khoảnh khắc đó Châu Hàm chỉ cảm thấy đầu ngón tay nhói một cái, không quá có cảm giác tồn tại lắm, chỉ như cây kim chích vào tay. Châu Hàm cảm tưởng cô đã biết nó muốn làm gì, cho tới khi cảm thấy máu mình bị hút đi mới coi như hoàn mỹ chứng thực.

Nói sao nhỉ, chuyện này khiến cô liên tưởng đến vài chuyện trước đây không được rõ ràng lắm, bây giờ lại như được vén lên lớp sương mù bao phủ, đầu óc liền rõ ràng. Nhưng mà cô lại không biết nên nói gì trước tình cảnh này.

Nên nói mình bị một sinh vật kỳ lạ hút máu rất đáng sợ?

Thế mà lại không đáng sợ lắm, chỉ vì cái con nào đó rõ ràng là thiếu máu nhưng lại chưa từng trộm hút máu của cô. Rõ ràng anh có rất nhiều cơ hội để làm chuyện xấu, lại vì tuân thủ quy định của cô mà để mình đói đến mức không thể duy trì được hình người. Nên nói anh ngốc hay quá thành thật đây?

Rồi lại nói cái bạn dơi này cuối cùng chỉ hút của cô một chút máu rồi thả ra, còn không đủ cho cô say sẩm mặt mày như cái lần trước, sau đó nằm bẹp trên tay cô ngủ mất có gì đáng sợ?

Đúng vậy, cô đã nhớ ra nguyên nhân tại sao mình lại cảm thấy thiếu máu khi tỉnh lại vào cái đêm lăn giường với anh ở Macao. Lần đó có vẻ anh đã hút hơi nhiều, lại thêm tinh lực cô bị anh vắt kiệt nên mới choáng đến thế. Với cả hơn nửa tháng nay anh không hút máu vẫn sống được như người thường, còn không có chuyện vì đói mà đánh mất lí trí như ma cà rồng trong ti vi... Cô nhìn cái chỗ bị bạn dơi cắn, khi này chẳng còn chút dấu vết nào, cứ như chưa từng bị cắn, thật sự không thể sợ nổi.

Tạm thời cô có thể đánh giá sơ bộ sinh vật kỳ lạ kia thế này: Hút máu nhưng không cần nhiều; Có thể ăn uống như con người; Có thân nhiệt; Không đến mức thấy mặt trời là sợ không dám lú đầu ra ngoài... Tóm lại là khác ma cà rồng mà cô biết, không đáng sợ.

Quan trọng là ba chữ cuối cùng.

Nhìn vật nhỏ đang nằm ngã ngửa trong tay, lại nhìn giá treo đồ, Châu Hàm quyết định bê bạn dơi trở lại giường, tìm một cái khăn mềm rồi đặt nó lên, sau đó tắt đèn, leo lên giường đi ngủ.

"Oa!"

Đến giờ mới thấy buồn ngủ, Châu Hàm đánh cái ngáp thật to đến chảy cả nước mắt rồi cuộn chăn lại, tự nói mình ráng chịu đựng một đêm không có ấm lô hình người bên cạnh rồi nhắm mắt lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.