🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Châu Hàm tự cười mình xong quyết định tìm kỹ kỹ kỹ lại lần nữa. Cô không tin anh sẽ tan biến như không khí. Đến cả chuyện vì sao nửa đêm nửa hôm anh không thành thật ngủ mà lộn xộn, rõ ràng trước đó đều rất bình thường, cô cũng đã có ý tưởng sơ sơ.

Có thể là vì trận đánh nhau lúc tối kích thích anh.

Nếu đã vậy cô càng phải tìm cho ra anh.

Cô có một suy nghĩ táo bạo.

Có thể... Có thể anh đã biến thành một sinh vật nào đó, tựa như hồ ly thành tinh nhưng nhỏ hơn, nhỏ hơn nữa.

Giả thiết này khiến cô cảm thấy dễ chấp nhận hơn.

Dù sao cô vẫn muốn có một kết quả ra ngô ra khoai.

Cho dù anh có biến thành con muỗi cô vẫn phải chứng thực cho bằng được.

Ít ra cô phải đảm bảo trong nhà này an toàn, không có một sinh vật không phải người nào lại có ý thức của người rình rập. Tốt nhất là anh nên độn thổ hay xuyên tường đi rồi vẫn hơn.

Vì để chắc ăn, cô gọi điện thoại cho anh.

Reng reng reng...

Châu Hàm vừa gọi đi trong phòng ngủ đã vang lên tiếng điện thoại kêu.

Cô lập tức loại đi ý tưởng anh đã độn thổ đi.

Từ lúc đó Châu Hàm bắt đầu căng da đầu lên thăm dò ngôi nhà của mình ngay giữa đêm.

Cái chuyện nửa đêm nửa hôm không chịu ngủ mà còn đày đọa mình thế này có lẽ cả đời Châu Hàm cũng chưa nghĩ tới.

Vì để mình không bỏ sót bất cứ ngóc ngách này, cô còn cầm thêm cái đèn pin.

Từ gầm ghế sofa, chạng bếp, chân tủ, nóc nhà... Từ phòng khách đến phòng ngủ, Châu Hàm rất tỉ mỉ, không để mình bỏ sót chỗ nào.

Rồi rốt cuộc không uổng công cô lăn lộn...

Châu Hàm lập tức khóa chặt mục tiêu ngay khi cô vừa phát hiện ra một dấu vết sinh mệnh khác ngoài cô trong nhà.



Dù rằng đó không phải người.

Đó là... Một con dơi.

"..."

Châu Hàm thần người nhìn con dơi đang đậu ngược đầu trên cái móc treo đồ trong phòng cô, thật lâu không động đậy.

Đừng hỏi cô tại sao nó lại không đậu chỗ khác, bởi vì trong phòng không có chỗ nào đậu tốt hơn đại loại vậy.

Dơi ấy mà, chính là cái loại có mặt ở khắp các ngỏ ngách khi đêm xuống, chuyên săn muỗi để ăn. Bình thường loài này vẫn rất hay ra vào, đu trên sà nhà bạn, là người bạn được hoan nghênh vì tác phong làm việc của mình nhưng cũng bị ghét bỏ vì không được đẹp, hay xuất hiện trong mấy cảnh phim kinh dị.

Con dơi trong phòng cô lại nôm có vẻ đáng thương.

Tính ra nó chỉ lớn cỡ nắm tay cô, không, chắc chỉ bằng một nửa, đen thùi lùi một cục, là cái loại đen bóng không chút tạp chất, cánh đều thu hết lại, ôm chặt cơ thể yếu ớt của mình đến đầu cũng không lộ ra... Thật ra có thể là do nó đen thui nên cô nhìn không rõ.

Châu Hàm còn nhạy bén phát hiện nó đang run run.

Cái kiểu run rẩy từng cơn đó khiến cho thân hình nhỏ bé treo ngược lay lắc của nó càng thêm thảm thương.

Rốt cuộc nó có phải người đàn ông kia biến thành không Châu Hàm không biết, ít nhất là cô không thấy tình huống này đáng sợ nữa nếu đó là anh.

Thấy nó không có phản ứng gì như thể không nhận ra sự tồn tại của cô, Châu Hàm quyết định thể hiện một chút.

Cô dùng đầu ngón tay từ từ tiếp cận, chọt nó một cái.

Nhẹ thôi, vì sợ nó rụng xuống bởi hành động không được lễ phép của cô.

May nó không rụng xuống, nhưng sự động chạm của cô đã thành công đánh thức cái con kia khỏi trạng thái phong bế. Nhưng nó không bay đi ngay lập tức theo phản xạ như những gì cô đã từng thấy trên tivi, khiến cô càng thiên hướng về cái ý tưởng kia mà bổ não.

Đầu tiên là nó run rẩy hai cái khá mạnh, sau đó thì im lặng xuống.

Khi cô tưởng nó sẽ không thèm để ý cô luôn thì tầm mắt cô bất chợt đối diện với một đôi mắt tròn vo nhỏ như hạt đậu đỏ.

Đôi mắt đó... Nói sao ta, có chút tủi thân.



"..."

Cô bổ não hơn nhiều rồi.

Thôi bổ não thêm tí nữa đi.

Ở dưới cái nhìn của nó, cô lại chọt nhẹ một cái lên thân hình mềm nhũn, trên người có lớp lông tơ mịn, cảm xúc không đến mức khó chấp nhận nhỏ giọng hỏi: "Là anh à?"

Vật nhỏ kia vẫn nhìn cô, không phản ứng. Đôi mắt kia có không giống mắt người đàn ông lắm... Sao ta, là có chút sắc đỏ khát máu, nhưng lại ảm đạm chứ không sáng rỡ, cùng với tình trạng bây giờ của nó, cô cảm thấy nó đang không khỏe. Nhưng vì sao? Nếu đó là Dai thì hồi tối anh đâu có bị thương, còn ăn hết hơn phân nửa nồi lẩu, có chỗ nào giống như bị bạc đãi đâu.

Cơ mà phải nói ra cô mới biết được chớ.

"Nếu là anh thì chít cái đi."

"..."

"Chít cái nghe nào."

"..."

"Nếu không sẽ ném mày ra ngoài đó."

"...Chít."

"..."

Lần này đến phiên Châu Hàm nghẹn lời.

Cho nên?

"Là anh thật đấy à?"

Kết luận này khiến Châu Hàm bất giác cẩn thận quan sát con dơi trên móc treo đồ.

Nói thật là cô chưa bao giờ tỉ mỉ nhìn một con dơi, chỉ biết nó là họ động vật có vú, nhìn giống con chuột nhưng chỉ có hai chân sau, chân trước thoái hóa hình thành màng. Con dơi trước mặt này liệu có giống con dơi bình thường không thì cô không biết, chỉ thấy nó rất nhỏ, như con chuột nhắt con, mặt cũng hao hao giống, có cái trán bóng lưỡng cùng hai cái tai hơi nhọn, nhìn cũng có chút "dữ dằn" đấy. Chẳng qua lúc này trông nó yếu ớt lắm nên vốn đã có chút cute hột me liền chẳng còn đáng sợ tí nào.

Quan trọng nhất là nó chỉ có một con, chẳng lẽ cô còn không đối phó được?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.