Món lẩu vốn đã rất đơn giản, họ đã có nước lẩu rồi, chậu than nhờ ai đó cố tình giữ lại nên thành công sống sót trong cuộc chiến liền giảm cho Châu Hàm thêm một bước chuẩn bị lại. Cô bưng nó ra đặt trên một cái giá bằng sắt rồi đặt nồi nước lẩu lên.
Mâm đồ nhúng lẩu thì để ở bàn nhựa bên cạnh, muốn ăn thì với tay lấy là có thể dùng.
"Nào, mau ăn thôi."
Bất kể thế nào hôm nay Dai chính là công thần, Châu Hàm cảm thấy mình nên đối xử dịu dàng với anh chút. Đưa nước chấm cho anh, tự tay nhúng lẩu gắp cho anh, cái gì cô cũng làm hết.
Dai đương nhiên không từ chối, dù sao anh cũng muốn ăn cái món lẩu mà cô đã chuẩn bị.
Ăn một miếng thịt, Châu Hàm rốt cuộc thoát khỏi trạng thái căng thẳng thần kinh trước đó mà thở ra một hơi theo độ nóng trong miệng. Lúc này cô liền có tâm tình tán gẫu: "Lần này bị anh đánh như vậy không biết chúng có chịu thôi không."
Dai nhanh chóng nuốt miếng thịt bò trong miệng, hờ hửng nói: "Em đừng lo, bọn chúng lại tới thì tôi lại đánh chúng là được."
Điều này Châu Hàm không nghi ngờ.
Đối với việc anh đánh nhau giỏi như vậy Châu Hàm không có hỏi, bởi lẽ cô tự cảm thấy đó là đương nhiên. Mặc dù lúc đầu cô không hề nghĩ đến việc để anh ra mặt giúp đỡ. Là do trong thâm tâm cô nghĩ anh sẽ không ở lại đây lâu, có thể cứu cô một lần hay hai lần lại không thể cứu cả đời? Cũng có.
Dù sao trước khi nghĩ đến nhờ vả người khác, cô sẽ tự mình cố gắng giải quyết mọi việc.
Cho dù Dai chưa từng có ý nghĩ rời đi.
Đối với việc đám côn đồ kia có lại tới nữa không tạm thời họ không quan tâm, bất kể là vấn đề chuyện này có để lại hệ lụy gì khác không, sau khi ăn lẩu xong họ liền như thường ngày dọn quán trở về nhà.
Ai ngờ đâu hệ lụy đã xuất hiện ngay đêm hôm đó.
Khi đó là mấy giờ Châu Hàm không rõ lắm, cô chỉ biết cô đang ngủ thì cảm thấy lạnh mà tỉnh lại.
Lại nói trước khi người đàn ông kia tới Châu Hàm vẫn luôn chịu chút lạnh lạnh mỗi khi ngủ do hệ thống sưởi trong nhà cũ rồi dùng không còn tốt nữa. Chuyện này vốn dĩ cô cũng không để bụng, cả ngày mệt mỏi đắp chăn ngủ một giấc liền qua một đêm thôi. Nhưng từ khi có người đàn ông cô chưa từng bị lạnh như thế nữa.
Nhất thời rời đi ấm áp, Châu Hàm không kịp cảm nhận sâu sắc vấn đề này đã phát hiện người đàn ông không có trên giường.
Châu Hàm theo thói quen đưa tay cầm điện thoại bên cạnh bật lên xem, thấy còn cách lúc trời sáng tận ba bốn tiếng liền nghi hoặc: Giờ này mà anh ấy đi đâu?
Chỗ nằm bên cạnh vẫn còn chút hơi ấm ít ỏi, chứng tỏ anh vừa mới đi không đến nửa tiếng.
Mặc dù tự nhủ rằng sẽ có một ngày Dai rời đi, nhưng vào thời điểm thế này, Châu Hàm quyết định đứng dậy đi tìm thử.
Không tìm không biết, tìm rồi mới giật mình.
Chuyện là người đàn ông không có trong nhà, đồ đạc của anh vẫn còn ở đây không hề bị xê dịch so với trước khi đi ngủ. Nhưng Châu Hàm kinh nghi nhìn cửa nhà còn đang khóa trong, im lặng hồi lâu không động đậy.
Lúc này trong nhà chỉ bật một cái đèn nhỏ ngay bếp, ánh sáng vốn đủ cho Châu Hàm nhìn thấy rõ đường đi trong nhà, cũng sẽ không bỏ sót bất cứ sự tồn tại to lớn nào chẳng hạn như người đàn ông.
Châu Hàm đứng đực hồi lâu ở cửa nhà, rồi tự cho là bản thân đã chuẩn bị xong tinh thần đối mặt với bất cứ vấn đề nào càng thêm đáng kinh sợ mới đưa tay đi bật đèn lớn trong nhà.
Ánh sáng chói mắt bất thình lình ập xuống khiến người ta bất giác nheo mắt.
Nhưng cũng đem mọi thứ chiếu đến sáng tỏ.
Cái đèn này cô thay lúc thuê nhà nên độ sáng khỏi chê, đảm bảo dưới ánh sáng của nó không có thứ gì có thể ẩn nấp được.
Sau khi làm quen với ánh sáng, Châu Hàm hít một hơi bơm thêm can đảm rồi bắt đầu đưa mắt nhìn kỹ mọi nơi.
Căn nhà chưa tới trăm mét vuông của cô, thật ra vô cùng đơn điệu, nhìn cái là thấy hết rồi. Đến một con mèo con cũng không thấy chứ nói chi con chó, hay ma cà rồng như bổ não ban đầu của cô đại loại vậy.
Châu Hàm tìm từ phòng khách, không có gì.
Phòng bếp, không có gì.
Nhà vệ sinh, không có.
Phòng ngủ, gầm giường, càng không.
Trong nhà cứ như tình trạng trước khi người đàn ông tới, vốn chỉ có mình cô.
Nhưng mà dấu vết của người đàn ông để lại trong nhà chứng minh ở đây còn có một người khác sinh hoạt cùng, không thể là sự tưởng tượng của cô được.
Cửa nhà không có dấu hiệu bị mở ra, cửa sổ cũng khóa... Vậy người đàn ông kia đã biến thành không khí?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]