Món lẩu vốn đã rất đơn giản, họ đã có nước lẩu rồi, chậu than nhờ ai đó cố tình giữ lại nên thành công sống sót trong cuộc chiến liền giảm cho Châu Hàm thêm một bước chuẩn bị lại. Cô bưng nó ra đặt trên một cái giá bằng sắt rồi đặt nồi nước lẩu lên.
Mâm đồ nhúng lẩu thì để ở bàn nhựa bên cạnh, muốn ăn thì với tay lấy là có thể dùng.
"Nào, mau ăn thôi."
Bất kể thế nào hôm nay Dai chính là công thần, Châu Hàm cảm thấy mình nên đối xử dịu dàng với anh chút. Đưa nước chấm cho anh, tự tay nhúng lẩu gắp cho anh, cái gì cô cũng làm hết.
Dai đương nhiên không từ chối, dù sao anh cũng muốn ăn cái món lẩu mà cô đã chuẩn bị.
Ăn một miếng thịt, Châu Hàm rốt cuộc thoát khỏi trạng thái căng thẳng thần kinh trước đó mà thở ra một hơi theo độ nóng trong miệng. Lúc này cô liền có tâm tình tán gẫu: "Lần này bị anh đánh như vậy không biết chúng có chịu thôi không."
Dai nhanh chóng nuốt miếng thịt bò trong miệng, hờ hửng nói: "Em đừng lo, bọn chúng lại tới thì tôi lại đánh chúng là được."
Điều này Châu Hàm không nghi ngờ.
Đối với việc anh đánh nhau giỏi như vậy Châu Hàm không có hỏi, bởi lẽ cô tự cảm thấy đó là đương nhiên. Mặc dù lúc đầu cô không hề nghĩ đến việc để anh ra mặt giúp đỡ. Là do trong thâm tâm cô nghĩ anh sẽ không ở lại đây lâu, có thể cứu cô một lần hay hai lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sa-vao-luoi/3748933/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.