🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mặc dù hôm nay bán đắt vô cùng nhưng Châu Hàm không hề có ý nghĩ mở rộng quy mô, mỗi ngày cô vẫn chuẩn bị nhiêu đó đồ, bán xong sớm thì về sớm. Cho dù sau đó người đàn ông đã có thể giúp cô nướng thịt, không còn là mình cô nướng quần quật mấy tiếng đồng hồ đến mỏi cả tay mà không có thời gian nghỉ nữa.

Tuy rằng không nghĩ tới cuối cùng Dai sẽ ở lại lâu như vậy nhưng Châu Hàm tự nhớ rằng anh sẽ không ở lại mãi mãi. Cô không chỉ không thể ỷ lại vào anh, còn phải nhớ mình chỉ có một mình, tất cả lấy tiêu chuẩn đó làm trọng.

Cứ như vậy, chớp mắt đã qua hơn nửa tháng.

Hôm nay vẫn là một ngày mua may bán đắt với bọn họ. Hơn tám giờ hai người Châu Hàm đã bắt đầu dọn quán nghỉ.

"Anh đừng dọn liền."

Châu Hàm ngăn người đàn ông đã làm nhân viên phục vụ quán nướng làm đến chuyên nghiệp kia lại, nói với anh: "Hôm nay tôi có chuẩn bị một cái lẩu, anh vào nhà bê mấy cái đĩa tôi bọc màng thực phẩm trong tủ lạnh ra đi, chúng ta ăn ở ngoài đây luôn rồi mới về."

Lại nói hơn nửa tháng nay không phải ngày nào họ cũng ăn xiên nướng thay cơm. Trước đây Châu Hàm sẽ ăn ngoài quán vì không có phương tiện về nhà nấu ăn, nhưng giờ họ hết sớm, Châu Hàm cảm thấy đủ thời gian thì về nhà nấu đồ ăn. Dù sao cứ ăn thịt nướng mãi cũng không được, chỗ cô dọn quán lại không có quán xá gần bên mà để mua món khác.

Đối với lời nói của Châu Hàm Dai chưa từng có dị nghị, cô nói thì anh nghe, ngoan ngoãn đặt cái ghế trong tay xuống rồi đi vào nhà.

Châu Hàm ở bên ngoài lấy cái nồi cô treo sẵn bên xe hàng ra, bắt lên bếp lò đang còn lửa, đổ nước vào, lại cho thêm một viên nước cốt lẩu tiện lợi.

Theo nước sôi, viên lẩu tan ra, mùi sate lẩu nồng nàn bay ra quyến rũ con sâu trong bụng mỗi người nghe thấy.

Đương nhiên nếu nó không kéo tới một đám người không lương thiện.



"Ai do, em gái này đang nấu lẩu cơ à!?"

Bỗng nhiên nghe thấy giọng điệu ngã ngớ này, cái tay đang cầm que gắp lửa lật lật chuyển mấy cục than sang cái lò nhỏ định dùng để ăn lẩu của Châu Hàm khựng lại, lúc ngẩng đầu nhìn tới cô đã vô thức cau mày.

Người tới là một đám thanh niên xâm trỗ đầy mình, có người trong tay còn cầm gậy đánh bóng chày, khoảng chừng mười hai mười ba người, dáng vẻ rõ ràng không thân thiện đi tới.

Châu Hàm chẳng cần nghĩ chi nhiều đã biết mục đích của chúng là gì, sắc mặt cô đanh lại.

"Này cô em, có biết đây là địa bàn của ai không mà dám mở quán ra buôn bán?"

Kẻ cầm đầu đám người đó đã quen hoành hành, lúc nói chuyện còn đá vào cái ghế nhựa Châu Hàm chưa kịp xếp lại, ý đồ dọa nạt.

Đám đàn em của gã thì cười hi hi ha ha, đứa thì ngồi lên bàn, đứa thì cầm cái gậy đập đập.

Cho dù là người cứng rắn cũng bị hù dọa cho mềm mà ngoan ngoãn nộp tiền cho bọn họ để đổi lấy bình yên. Nhưng như thế đồng nghĩa bọn nó đến được một lần sẽ đến lần thứ hai, thứ ba, tiền thu phí càng cao, càng quá phận.

Lúc mở quán Châu Hàm đã biết gần đây có một đám côn đồ như vậy, nhưng có thể ban đầu bọn hắn không coi trọng cái quán nhỏ của cô nên không thấy tới. Chắc dạo này thấy cô làm ăn khá khẩm nên mới kéo bày kéo đảng tới kiếm vố lớn. Châu Hàm sớm đã tính đến tình huống này nên không có kinh sợ như người ta, ngược lại cô còn gầm mặt, sẵn tay cầm que gắp lửa, gắp một cục ném tới chỗ gã côn đồ đang cầm gậy.

"Á đéo mẹ con này!"

Tên đó không ngờ tới, bị cô ném tới trên người làm cháy một mảng áo, vừa buột miệng chửi vừa nhảy đổng lên phủi phủi.

Hành động của cô tuy bất ngờ nhưng lại là mồi lửa khiến tình huống căng thẳng lên.



Chẳng qua trước đó thì dễ chịu à?

"Đó là chỗ mày có thể ngồi? Biến!"

Châu Hàm nói xong lại ném một cục than nóng bỏng tới chỗ gã côn đồ đang ngồi trên bàn.

"Này con kia!"

Chẳng qua lần này cô ném không trúng. Bởi vì có hành động trước đó của cô, tên côn đồ kia đã cảnh giác, vừa thấy cô ném đã nhảy ra xa, miệng không quên chửi bậy.

"Á con này láo!"

"Mẹ kiếp!"

Đám côn đồ xồn xồn cả lên, mặt mày hung dữ như thể bất cứ lúc nào cũng có thể lao vào đánh cô.

Châu Hàm không chỉ không sợ mà còn lạnh lùng bưng cái chậu than bên cạnh lên, gằn giọng nói: "Muốn trấn lột tiền của người dân lương thiện? Được, tới đây. Cái quán nhỏ này của tao không đáng mấy đồng, nhưng lần nào bọn mày tới tao cũng có thể cho một đứa ăn than nóng."

"Không thì tụi mày thương lượng trước đi, một đứa tới hứng nồi than này của tao rồi tao để cho tụi bây phá quán. Nhưng tiền? Không có một cắc."

Nói xong cô trực tiếp bưng nồi than lên định bụng hất ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.