🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dai lúc này đội nón rộng vành của mấy bác nông dân, trên người mặt áo thun quần kaki áo khoác đen đeo khẩu trang chỉ thấy mỗi đôi mắt hợp lại chẳng đâu ra nhưng được cái thân hình anh chuẩn, nhìn vẫn ra cảnh đẹp ý vui.

Châu Hàm nghe hỏi thì liếc anh một cái, chạm mắt người đàn ông chẳng khi nào rời mắt khỏi cô, sau đó thản nhiên quay đầu nói: "Họ hàng xa của cháu ạ."

Đối với lời này của cô trong mắt người đàn ông dấy lên cảm xúc khác, nhưng không có phản bác.

Chẳng qua không cần anh phản bác, bác gái bán rau đã tự bỏ não, sẵn tiện bác bỏ luôn cách nói của cô bằng ánh mắt kiểu "bác biết hết": "Người trẻ tuổi bây giờ hiếm ai ý tứ được như cháu lắm."

"..."

Thôi... Châu Hàm mặc niệm trong lòng, trả tiền cho bà rồi xách bịch rau đi.

Chưa đi được hai bước bịch rau trong tay đã biến mất.

Châu Hàm không khựng lại bao lâu đã thản nhiên đi tới địa điểm tiếp theo.

Hiếm khi Châu Hàm đi chợ mà nhẹ nhàng thế này, rõ ràng là tâm tình cô tốt hơn hẳn bình thường.

Người đàn ông kia không khác giá treo đồ vật, bao nhiêu anh đều cầm hết, phải biết cô đi chợ là mua đồ cho cả việc buôn bán buổi chiều. Vì thế mà Châu Hàm rảnh tay rảnh chân quyết định mua thêm ít đồ.

Cô nhớ ra trong nhà có thêm người, cũng không thể để anh nhịn đói.

Lúc về cô nhìn thấy trong sân có một rương vali hành lí.

Chẳng biết là ai đem đến, đến lúc nào, nhưng mà nhất định là mang cho ai đó. Cứ thế ném bên ngoài như vậy không sợ ăn trộm nó rin.

Châu Hàm não bộ lung tung trong đầu, ngoài mặt lại không có tí biểu cảm, hoàn toàn không hỏi đến sự tình liên quan đến cái vali, như thường ngày bày đồ đạt ra xử lý.



Bên cạnh nhà cô có một cái góc nhỏ trồng vài cây cảnh, chính nơi Dai núp hôm qua, Châu Hàm xách ghế đẩu ra đó ngồi nhặt rau.

Dai xử lý cái vali của anh xong cũng ra ngoài ngồi cùng cô, nhưng anh lại ngồi trong bóng râm.

"Anh ghét nắng."

Đây là một câu trần thuật.

Dai không tỏ ra bối rối, tựa như cái cách anh nói anh dựa vào mùi hương của cô mà tìm tới vậy, bảo: "Trước đây nơi tôi ở khá ẩm thấp, ban ngày chẳng có bao nhiêu nắng, tôi ở quen trong bóng râm, đến khi ra ngoài lại phát hiện tôi bị dị ứng ánh nắng trực tiếp, gặp nắng da sẽ phồng rộp lên."

"Sau đó nếu không có chuyện quan trọng tôi sẽ ở trong nhà cả ngày, đêm mới ra ngoài dạo vài vòng. Thật ra nhà tôi không có ai bị bệnh này, bác sĩ có khuyên tôi nên ra ngoài nhiều, chậm rãi thích ứng, nhưng tôi không thích. Dần dần tôi không chỉ ghét nắng, còn ghét ánh sáng quá mạnh, chói."

Anh nói quá cặn kẽ, ngữ điệu bình bình, không giống nói dối.

Châu Hàm tin, không hề dây dưa vấn đề này nữa mà vừa hướng dẫn anh cách nhặt rau vừa nói sang chuyện khác: "Davis là gì của anh?"

"Không là gì cả. Bạn xã giao đi."

Dai bắt chước cô, bẻ hai đầu cọng đậu đũa rồi bỏ vào cái rổ.

Nói rồi lại nhớ ra cái gì, nói thêm: "Con người anh ta khá cực đoan, em ít tiếp xúc thôi."

Châu Hàm sửa lại cho đúng: "Tôi không quen anh ta."

Dai gật đầu, khá hài lòng với câu nói này của cô.



"Sao gã lại làm vậy? Hai người có xích mích gì à?"

Chuyện này cô đã ấp ủ rất lâu, những tưởng cả đời không có cơ hội để hỏi, giờ có rồi đương nhiên sẽ không bỏ qua.

"Gã được lợi gì từ việc tìm người quyến rũ anh, ép anh lên giường? Mà trông đâu có giống người khó chiều như vậy."

Nếu không đã không ăn người như cô. Châu Hàm rất tự mình biết mình mà nghĩ vậy.

Chính là có người không nghĩ như cô.

Cơ mà vốn dĩ chính là anh kén ăn nên ai tới đều chê, Dai có chút im lặng khi nghe cô nói, rồi bây giác lướt qua câu kia, xem như không nghe thấy: "Em cứ nghĩ gã là người thích lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, thích suy bụng ta ra bụng người, bụng mình đen nên nghĩ ai cũng đen như mình, rồi khi không nhận được kết quả như mong muốn liền cực đoan muốn phải nhận được thứ mình muốn ấy."

Châu Hàm câm nín.

Cô đơ một đỗi mới bình thường lại, tự bảo suy nghĩ của kẻ điên đúng là đặc biệt, tuy rằng đó là một kẻ điên chịu chơi và biết giữ chữ tín. Chẳng biết vì cái lý do này Davis đã tốn bao nhiêu tiền, lại giao dịch với bao nhiêu người rồi nữa. Cơ mà cũng chẳng liên quan đến cô nữa, cô nghĩ chi cho mệt.

Chẳng qua là...

"Anh thật sự sống lành mạnh thế à?"

"..."

Châu Hàm không nhận ra sự im lặng đầy mất tự nhiên của người đàn ông, cô còn đang nghĩ nhìn thế nào cũng không giống cho lắm. Rõ ràng anh vừa thấy cô đã... Hóa thân thành sói mà.

Đợi bổ não xong cô mới phát hiện ai đó không nói gì bèn đưa mắt nghi ngờ nhìn anh.

Ánh mắt kia thật sự khiến người ta khó lòng chống đỡ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.