Dai lúc này đội nón rộng vành của mấy bác nông dân, trên người mặt áo thun quần kaki áo khoác đen đeo khẩu trang chỉ thấy mỗi đôi mắt hợp lại chẳng đâu ra nhưng được cái thân hình anh chuẩn, nhìn vẫn ra cảnh đẹp ý vui.
Châu Hàm nghe hỏi thì liếc anh một cái, chạm mắt người đàn ông chẳng khi nào rời mắt khỏi cô, sau đó thản nhiên quay đầu nói: "Họ hàng xa của cháu ạ."
Đối với lời này của cô trong mắt người đàn ông dấy lên cảm xúc khác, nhưng không có phản bác.
Chẳng qua không cần anh phản bác, bác gái bán rau đã tự bỏ não, sẵn tiện bác bỏ luôn cách nói của cô bằng ánh mắt kiểu "bác biết hết": "Người trẻ tuổi bây giờ hiếm ai ý tứ được như cháu lắm."
"..."
Thôi... Châu Hàm mặc niệm trong lòng, trả tiền cho bà rồi xách bịch rau đi.
Chưa đi được hai bước bịch rau trong tay đã biến mất.
Châu Hàm không khựng lại bao lâu đã thản nhiên đi tới địa điểm tiếp theo.
Hiếm khi Châu Hàm đi chợ mà nhẹ nhàng thế này, rõ ràng là tâm tình cô tốt hơn hẳn bình thường.
Người đàn ông kia không khác giá treo đồ vật, bao nhiêu anh đều cầm hết, phải biết cô đi chợ là mua đồ cho cả việc buôn bán buổi chiều. Vì thế mà Châu Hàm rảnh tay rảnh chân quyết định mua thêm ít đồ.
Cô nhớ ra trong nhà có thêm người, cũng không thể để anh nhịn đói.
Lúc về cô nhìn thấy trong sân có một rương vali hành lí.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sa-vao-luoi/3748927/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.