🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của người đàn ông, tự nhiên cô lựa chọn không hỏi ra thắc mắc trong lòng mà đổi một câu khác.

"Anh thật sự chạy tới đây chỉ vì tôi?"

Người đàn ông không trách cô hoài nghi mình mà khẳng định đáp: "Ừm."

"Cho nên em đừng bỏ chạy nữa. Dù em có chạy đến chân trời nào tôi cũng tìm được em."

"..."

Cô bỏ chạy hồi nào? Chưa chi đã uy hiếp.

Dù cô có cảm thấy anh chính là một rắc rối bự chảng cũng không đến mức bị anh ảnh hưởng đến cuộc sống đâu.

Chính là... Bây giờ cô có một chuyện vô cùng thắc mắc.

"Cho nên anh định ở lì không chịu đi?"

Như một lẽ đương nhiên, anh nói: "Em ở đâu tôi ở đó."

"..."

Hay lắm.

Nói đến đúng tình hợp lý.

Một bộ rõ ràng là đuổi không đi được.

Châu Hàm thở dài.

"Muốn ở lại cũng được."

"Ừm."

"Ba chuyện, nghe lời, phải nghe lời, tuyệt đối nghe lời."

"...Ừm. Đều nghe em."

Sau đó Dai chính thức ở lại nhà Châu Hàm.



Đêm đó người đàn ông nhắm mắt theo đuôi cô đi vào phòng ngủ. Châu Hàm cũng không tàn ác đuổi anh ra, vì trong nhà chẳng còn nơi nào cho anh ngủ. Cái ghế sofa kia rõ ràng không thích hợp để ngủ.

Cô nhìn đôi mắt cún chấp nhất của anh, nói: "Không cho lộn xộn."

"Ừm."

Anh đáp rất nhanh, ngoan không chịu được.

Châu Hàm không nói nữa, leo lên giường trước.

May mắn lúc cô thuê nhà, cô nhắm trúng cái nhà này là vì cái giường.

Mặc dù căn phòng chẳng lớn, chỉ đặt một cái giường và một cái tủ, còn chẳng có nhà vệ sinh trong phòng nhưng giường lại là loại cho vợ chồng, đương nhiên lúc này đủ cho họ nằm mà không thấy chật trội.

Dù đối với người đàn ông thân dài thườn thượt kia thì nó vẫn có vẻ miễn cưỡng nhưng tạm chấp nhận được.

Vài giây sau...

"..."

Châu Hàm nhìn trần nhà, tự nhiên muốn rút lại câu nói kia.

Cũng không phải cô đã nghĩ quá đơn giản, cái giường này đủ cho họ nằm.

Chính là...

Châu Hàm nhìn mình bị người đàn ông kia ôm vào ngực, một chút cảm giác sai trái anh cũng không có mà cạn lời.

Có vẻ anh không hề có ý thức hai chữ lộn xộn của cô là thế nào, hay nó không bao gồm việc anh ôm cô khi ngủ... Châu Hàm đấu tranh tư tưởng ba giây.

Ngủ.

Cả một ngày buôn bán mệt nhọc, Châu Hàm nói ngủ là ngủ.

Ngủ đến là thơm ngọt, như không hề có sự tồn tại của người bên cạnh.

À không phải. Chẳng qua cô đã chấp nhận rồi nên không rối rắm nữa. Chính là không thể không nói lòng ngực của hắn rất ấm áp, đặc biệt là trong thời tiết lúc này của Trùng Khánh, cho nên thời điểm ngủ say Châu Hàm vô cùng thành thục rút vào người anh, thản nhiên hưởng thụ ấm áp từ anh.

Khi cô đã ngủ say rồi ai đó vẫn còn chưa ngủ.

Trong đêm tối thị lực của anh không bị ảnh hưởng chút nào đem toàn bộ dáng vẻ của người con gái nhìn trong mắt. Một đỗi lâu đôi mắt màu hoàng thổ trong đêm tối có phần hơi đậm hơn của anh dừng lại ngay phần da thịt trên cổ cô, không di chuyển. Nơi đó trắng mịn, không một vết sẹo, tràn ngập mạch máu nóng hổi thơm ngát...



Dai hơi rụt người, không một tiếng động ghé vào hỏm cổ cô, đến nổi hơi thở đều phun lên khiến làn da nơi đó nóng bừng râm ran.

Không biết có phải bị hơi thở phả ra trên cổ làm nhột không, bỗng nhiên người con gái hơi tỉnh giấc, phát ra vài tiếng cười trong trẻo rồi bất chợt đưa tay ôm chặt lấy đầu anh, còn luồn tay vào tóc anh xoa loạn như đang xoa lông chó thấp giọng nói mớ: "Ưm... Cún bự, đừng phá..."

"..."

Dai nằm cứng đờ trong vòng ôm của cô, khuôn mặt giấu trong cổ người con gái vạn phần khó nói hết.

Im lặng để cho cô ôm, Dai nhìn cần cổ trắng mịn trước mặt, rốt cuộc thở dài buông tha cho, lại có chút hờn dỗi không tên mà đưa tay siết chặt vòng eo nhỏ của cô, mạnh mẽ dụi đầu vào nơi mềm mại trước ngực cô như đang đòi bồi thường.

Chẳng biết qua bao lâu, hô hấp của người còn lại trong phòng cũng trở nên đều đều theo.

Một đêm bình yên trôi qua.

Sáng hôm sau Châu Hàm tỉnh lại trong lồng ngực ấm nóng của người đàn ông, cô ngây người một đỗi mới tỉnh táo lại.

Té ra trong nhà cô đã có thêm một người đàn ông thật.

À không, một con cún bự dính người.

Khi Châu Hàm dậy đánh răng, rửa mặt, đi chợ như thường lệ, anh nhắm mắt theo đuôi... Tóm lại cô đi đâu anh đi đó, chỉ kiếm làm cái đuôi gắn trên người cô.

Cơ mà một người đàn ông đẹp trai cao lớn như vậy thật sự thu hút sự chú ý của người khác.

Nhất là khi anh đi ra ngoài còn che kín mít, còn kín hơn cô.

Châu Hàm bỗng nhiên nhớ đến chi tiết đêm qua, bất giác nhận định anh ghét ánh sáng quá gắt.

Như ma cà rồng ấy nhỉ.

Cơ mà cô xác định anh có nhiệt độ, không hề lạnh băng như ma cà rồng trong phim ảnh.

Nói thật là cô không có để bụng lắm.

Còn tốt bụng mu cho anh một cái nón rộng vành... Cơ mà anh đội nó rồi trông còn thu hút hơn.

"Hàm Hàm, ai vậy cháu?"

Bác gái cung cấp rau cho cô hơn nửa tháng nay khá nhiệt tình, vừa đưa rau cho cô vừa nhiều chuyện liếc liếc Dai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.