Dai thanh thanh giọng, hiếm có ngượng ngùng nói: "Tôi... Hơi kén chọn."
"..."
Châu Hàm câm nín một đỗi mới há miệng: "Anh nói rõ thử xem."
"..."
Không phải lần đầu anh thấy cô bé của anh khó chơi như vậy, toàn hỏi câu hóc búa, mà hỏi không chút đắn đo uyển chuyển gì luôn.
Cô có biết mấy chủ đề này có hơi tổn hại tôn nghiêm đàn ông không.
Dù sao dưới ánh mắt khăng khăng của cô, cuối cùng anh vẫn phải căng da đầu nói tỉ mỉ: "Bọn họ không thơm như em."
Nói xong thì im lặng.
Anh cảm thấy nhiêu đây là đủ rồi.
Còn Châu Hàm: "..."
Nhiêu đây là tỉ mỉ đó hả?
Cơ mà ngẫm lại, nếu cái lý do đó không quá ba chấm thì nó vẫn tính là một lý do vô cùng thiết thực.
Nhưng vấn đề là cô thơm ở đâu?
Câu hỏi này quanh quẩn trong đầu Châu Hàm đuổi mãi không đi, nhưng cô không có hỏi ra miệng. Trực giác nói cho cô biết đây là một mấu chốt rất lớn, mà cô không chắc chắn liệu cô hỏi người kia có nói ra lời kinh người gì không, rồi mở chốt từ khóa kinh dị gì đó... Thôi vẫn nên bỏ đi, tò mò nhiều hại chết miêu.
Cô cứ xem như anh đang nói cô là gu của anh đi, dù cái gu này hơi bình dân.
Không biết có phải nhìn ra cô không tin tưởng vào mị lực của chính mình không, Dai bỗng nhiên nhấn giọng nói: "Em rất đặc biệt, không cần tự ti."
"..."
Ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-sa-vao-luoi/3748928/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.