Sa mạc khô cằn, thiếu nước, may mà bên cạnh doanh trại có một con sông, nếu không e rằng việc tắm rửa cũng khó khăn.
Ta nhìn hình ảnh phản chiếu dưới nước, làn da trắng trẻo ngày xưa giờ đây rám nắng, mang màu lúa mì.
Ta cao lớn, cường tráng hơn, và trên người đầy rẫy vết sẹo.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Vết sẹo sâu nhất nằm ở bụng, gần như cướp đi sinh mạng của ta.
Nhưng ta không thể gục ngã.
Ta cắn răng chịu đựng cơn sốt, vượt qua nỗi đau xé da xé thịt khi chữa trị, để rồi ngày hôm sau bình thản vén màn trại, đón nhận tiếng reo hò của binh sĩ.
Trên chiến trường, đao kiếm vô tình, dù võ nghệ cao cường đến đâu, ta cũng không thể tránh khỏi thương tích.
Tư Quân của hiện tại đã không còn chút gì giống với Mạnh Tư Đình nữa rồi.
Vậy nếu gặp lại, nàng có còn nhận ra ta không?
Ta không hay biết chuyện gì đã xảy ra.
Lâm Thiệu tìm đến, trên tay cầm một bức thư.
"Tỷ tỷ ngươi gửi", hắn nói: "Nàng ấy vẫn luôn hỏi thăm ngươi. Chắc lần này nhạc phụ không giấu được nữa, thêm vào đó Mạnh gia lại nói gì đấy, nên nàng ấy đã đoán ra rồi."
Ta cúi xuống nhìn bức thư, trên đó không có người gửi, cũng không đề tên người nhận, chỉ vỏn vẹn bốn chữ.
[Phúc cho tướng tinh]
"Hoàng thượng ngày càng già mà không minh",
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-quynh-tu-dinh-khong-tu-quan/3743625/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.