🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ngọn lửa trong doanh trướng cháy bập bùng, ta quỳ một gối xuống, giọng nói rõ ràng: "Mạt tướng nguyện vì đại nhân phân ưu."



Trong doanh trướng, mọi người đều nhìn về phía ta, ta lại chỉ nghe thấy Ứng Trì nói: "Tốt."



Mọi chuyện phải đến lúc kết thúc mới có thể kết luận.



Đêm đó, ta vén rèm bước ra khỏi doanh trướng, lại hơi sững sờ.



Ta thấy Ứng Trì đang cầm một nắm đậu nành cho ngựa ăn.



Con ngựa đó trông không giống chiến mã, không có yên cương cũng không có dây cương, thần thái oai hùng, bốn vó trắng như tuyết, tràn đầy vẻ đẹp mạnh mẽ, hoang dã.



Ta bất giác nhớ đến lời Lâm Thiệu nói.



Hắn nói phu nhân từng thả con tuấn mã của mình đi.



Ta im lặng trở về doanh trại. Ngày hôm sau hỏi Lâm Thiệu về chuyện này, hắn ngẩn người, sau đó cười lớn: "Con ngựa đó đương nhiên không thể là cùng một con, nhưng hẳn là quan hệ mẹ con. Mấy năm trước đúng là nó dẫn theo một con ngựa con bị bệnh về doanh trại, sau đó Ứng Trì cũng từ từ nuôi lớn con ngựa con đó, không thuần hóa gì cả, chỉ là cho ăn cho vui thôi."



Vốn dĩ ta không nên hỏi, nhưng nhớ đến lời phu nhân nói, ta luôn cảm thấy mình đã tìm được đáp án.



Nụ cười của Lâm Thiệu nhạt dần, sau đó hắn nhếch môi, vẻ mặt không biết là chua xót hay nhẹ nhõm: "Ban đầu không muốn nói với ngươi, nhưng đã giao ngươi cho Ứng Trì rồi, nói cho ngươi cũng không sao. Năm đó di

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-quynh-tu-dinh-khong-tu-quan/3743624/chuong-7.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.