Nửa đêm, huynh đệ dưới trướng ta quây quanh đống lửa, bức xúc: "... Sao lại có chuyện như vậy chứ! Lũ quý tộc kia ở kinh thành ăn sung mặc sướng, còn chúng ta phải c.h.ế.t cóng ở đây hay sao!"
Lời nói ấy đã có phần xúc phạm đến thiên tử, ta chỉ nhíu mày, không mở lời ngăn cản.
Đợi họ trút hết nỗi bức bối, ta đứng dậy: "Thôi được rồi, số thưởng Hoàng thượng ban ta vẫn chưa đụng đến, ngày mai chia hết cho các ngươi, còn con cừu béo kia nữa, cũng làm thịt khao quân."
Họ nhìn nhau ngập ngừng: "Đại nhân, việc này..."
Ta phất tay: "Bọn họ không coi chúng ta ra gì cũng được, ta sẽ không để huynh đệ phải chịu khổ cùng ta."
Lời vừa dứt, những nam nhân thô sần ngày thường cũng rưng rưng nước mắt.
Gió mùa đông ở Mạc Bắc rét buốt, cắt da cắt thịt.
Trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy mà quân tư lại bị giảm một nửa, bầu không khí trong quân doanh càng lúc càng trầm mặc.
Quân sĩ ai nấy đều cúi gằm mặt, nhưng lời ra tiếng vào lại nhiều hơn.
"Đây chẳng phải là đang ép chúng ta vào chỗ c.h.ế.t hay sao…”
“Hiện giờ chúng ta đều nhờ cậy vào Tư đại nhân."
"Lâm tướng quân và Ứng hiệu úy đã chia sẻ hết đồ của mình rồi, chẳng biết còn chống đỡ được bao lâu nữa?"
"Chỉ có mấy vị đại nhân là còn coi trọng chúng ta."
"Nghe nói Hoàng thượng còn muốn xây "Đài hái sao", số tiền xây đài đó đủ cho chúng ta ăn mặc mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-quynh-tu-dinh-khong-tu-quan/3743626/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.