Chương trước
Chương sau
Chuyện Tô Tuệ Nương bị nhà họ Vương bỏ và chuyện có một thân thích làm quan ở kinh thành, không quá một buổi tối đã truyền khắp cả Vương Gia Ao. Cho nên khi sáng nay nàng và Vương Thất Lang đón xe bò lên thị trấn, không tránh khỏi nhận lấy rất nhiều ánh mắt tò mò. Có điều đối với những thứ này, Tô Tuệ Nương hoàn toàn không thèm để ý, chỉ lo co người lại để mong được ấm áp hơn chút.
Cứ thế, đợi đến giữa trưa đám người họ vất vả lắm mới đến được Long Tuyền Trấn, lúc này Tô Tuệ Nương dẫn Vương Thất Lang bước vào một tiệm mì. Gọi hai bát mì xương thơm ngào ngạt, ăn xong mì, hai người mới cảm giác được trên người không còn lạnh như trước nữa.
Tô Tuệ Nương nhìn gương mặt nhỏ xíu đỏ ửng vì lạnh của Vương Thất Lang nói: “Hứng gió lạnh cả một buổi trưa, lạnh lắm rồi đúng không. Một lát nữa chúng ta đến tiệm vải trước, sau đó sẽ đi mua áo bông ngay.” Hôm nay Tô Tuệ Nương mặc trên người chính là bộ đồ màu xanh duy nhất kia, khoác bên ngoài cũng là một bộ áo rách mà Bì thị tiện tay vứt cho nàng. Vương Thất Lang thì càng không chịu nổi, bây giờ khí trời ngày một lạnh, hai người họ mặc như vậy, ở trong nhà thì còn đỡ, ra cửa thể nào cũng bị chết cóng.
Hai người lại gọi hai bát nước nóng, ùng ục uống vào bụng rồi mới ra cửa. Vương Thất Lang dẫn Tô Tuệ Nương đi thẳng tới trước tiệm thêu, liền thấy trên bảng hiệu treo cao kia, ba chữ “Như Ý Phường”.
“Đây là tiệm vải tốt nhất cả Long Tuyền Trấn này.” Vương Thất Lang nói: “Khăn tay của Tuệ tỷ tỷ là bán cho tiệm này.”
Tô Tuệ Nương gật gật đầu, sau đó hai người đi vào, ai ngờ vừa mới bước vào, bên trong lại truyền ra một giọng nữ bất mãn: “Gì mà tiệm vải đứng đầu của Long Tuyền Trấn chứ, kỹ thuật như này, hình thức kiểu này, sao có thể lọt vào mắt phu nhân nhà chúng ta được.” Chỉ thấy một phụ nữ trung niên ăn mặc lịch sự, đầu mang trang sức bạc đang ngẩng đầu vênh váo mà nói với ông chủ tiệm vải đang không ngừng cúi người: “Nói cho ông biết nửa năm sau chính là ngày đại hỉ của tiểu thư nhà chúng ta, vậy mà ông xem thử coi, Như Ý Phường của ông đưa tới những bộ đồ cưới kia, hình thức chẳng những cổ lỗ, mà kỹ thuật cũng bình thường, nếu mặc vào chẳng phải mất mặt nhà họ Trần chúng ta sao.”
“Dạ dạ dạ!” ông chủ tiệm liên tục xin lỗi, đầu đầy mồ hôi, ngẩng đầu chợt nhìn thấy hai người Tô Tuệ Nương, đôi mắt ti hí không được lớn lắm kia thoáng chốc phát sáng đến dọa người, chỉ thấy trên mặt lão vui mừng, vội vã đi tới, tức khắc bắt lấy cánh tay nhỏ của Vương Thất Lang, kích động nói: “Cuối cùng cũng chờ được cậu rồi!”
Vương Thất Lang cau mày, không chút do dự hất bàn tay lão đang túm lấy mình. Ông chủ tiệm kia cũng không thèm để ý ngược lại xoay người kích động nói với phụ nữ trung niên kia: “Vị cô cô này, đồ cưới của tiểu thư quý phủ thế là có biện pháp rồi, cậu bé này có biết một tú nương có tay nghề cực giỏi, những hình thêu kia rất sống động có thần, đẹp hết xẩy đó. Mấy cái khăn tay mà các ngươi mua về vài ngày trước, chính là đến từ tay của vị tú nương kia.”
Người phụ nữ trung niên kia nghe vậy quả nhiên cực kỳ ý động, mấy cái khăn tay kia, bà đã thấy qua, phu nhân và tiểu thư cũng đều rất thích, kiểu dạng như kia ngay cả ở Thượng Kinh cũng không có. Ngay lúc này, Vương Thất Lang khẽ chớp mắt, đột nhiên hỏi hai người họ: “Các người muốn tìm vị tú nương kia sao?”
Ông chủ tiệm thêu liên tiếp gật đầu, lão cũng bị người phụ nữ này vờn đến phiền rồi, đối phương thật sự là quá kén chọn, mỗi một bộ áo cưới sửa đi sửa lại mấy lần mà cuối cùng vẫn không làm hài lòng họ, lão lại sợ đắc tội Trần phủ, thế là mối làm ăn êm đẹp này sẽ thành chuyện phiền lòng mất thôi.
“Coi như số ông gặp may.” Vương Thất Lang khẽ hừ một tiếng, hất đầu nhỏ đến bên cạnh, có vài phần kiêu ngạo nói: “Vị này là Tuệ tỷ tỷ của ta, tỷ ấy chính là tú nương mà các người muốn tìm.” Lời này vừa dứt, cũng khiến cho ông chủ và người phụ nữ trung niên kia khẽ kinh ngạc. Người ta nói có tâm linh mới có thể khéo tay, trong tưởng tượng của họ, người có thể thêu ra những hoa văn xinh đẹp kia, cho dù không phải là cô gái đẹp mắt gì, nhưng tối thiểu cũng phải là một cô gái bích ngọc a (ý chỉ trang nhã, dễ nhìn). Vạn lần không ngờ tới, cô gái xấu xí trước mắt ăn mặc rách rưới, mặt có bớt đỏ này, lại là tú nương với tú nghệ tuyệt vời kia. (tú nghệ: tay nghề thêu, kỹ thuật thêu)
Trông điệu bộ kinh ngạc của hai người họ và ánh mắt cấp tốc bắt đầu không tín nhiệm của người phụ nữ, Tô Tuệ Nương không khỏi mỉm cười, chậm rãi mở ra bao đồ trong tay, liền thấy bên trong vẫn theo lẽ thường là năm chiếc khăn tay, vừa thấy chỗ khăn kia, ông chủ tiệm liền biết, cô gái xấu xí này thật đúng là chánh chủ.
“Ông chủ, vẫn là hai lượng bạc một cái, có lấy không?”
“Dĩ nhiên lấy.” Thái độ ông chủ tiệm lập tức thay đổi, ân cần hẳn lên. Khăn này bán rất chạy, đã có không ít tiểu thư nhà giàu trong trấn tới đây hỏi rồi, lão mua lại hai lượng bạc một cái, qua tay là có thể bán được sáu bảy lượng, thật có thể nói là lời gấp bội a.
Trong lòng Tô Tuệ Nương thừa biết sở dĩ khăn của mình có thể bán được giá cao như vậy, đơn giản bởi vì nàng áp dụng hình thức hoa văn của hơn sáu mươi năm sau, mới mẻ nên mới thế thôi, chẳng bao lâu nữa, những người khác nghiên cứu ra được kiểu thêu, sợ sẽ không bán được cái giá này nữa.
“Ông chủ, ngoài năm cái khăn này, tôi còn thêu thêm một vật, mời thưởng thức, xem có thể bán được bao nhiêu.” Tô Tuệ Nương vừa nói vừa dè dặt từ trong đáy bao, rút ra một tấm lụa đỏ lớn, nàng vừa giũ tay một cái, thoáng chốc tựa như  có vô số con bướm bay vào mặt.
“Aaaaa…!” người phụ nữ trung niên kia bấy giờ kinh ngạc hô lớn, mở to hai mắt nhìn, nhìn mải miết không rời mắt được. Chỉ thấy tấm lụa màu đỏ hình vuông này, bốn góc đều được đính bông tua vàng, bên trên dùng chỉ màu thêu hoa mẫu đơn như mọc thành phiến, trên đóa hoa là vô số con bướm đón gió vờn quanh, có đỏ, có xanh, có lam, có tím, có con nhẹ hút nhị hoa, có con chập chờn bay múa, quả thật là lộng lẫy xa hoa, lấp lánh bắt mắt.
“Đây là… khăn hỉ (khăn voan cô dâu)?” Sau một lúc lâu, ông chủ tiệm thêu hồi thần, trong ánh mắt nhìn Tô Tuệ Nương ngập đầy tán thưởng.
“Đúng vậy, bộ khăn hỉ này tên Điệp Luyến Hoa, có hàm ý y y tương tích, luyến luyến tương hợp.” Tô Tuệ Nương khẽ cười nói: “Ông chủ có mua không?”
Ông chủ tiệm còn chưa mở miệng, người phụ nữ trung niên kia đã không dằn nổi tiến lên trước nói: “Ta mua!”
Tô Tuệ Nương nhìn bà ta, ra chiều ngạc nhiên.
“Khụ khụ, ta là quản sự ma ma của nhà Trần lão gia ở Long Tuyền Trấn, thực không dám giấu giếm, Lâm gia đại tiểu thư chúng ta còn nửa năm nữa là xuất giá rồi, nhưng mãi không tìm được áo cưới ưng ý, cho nên…” đôimắt bà ta cứ chốc chốc lưu luyến trên tấm khăn Điệp Luyến Hoa: “Như vầy đi, cô nói số tiền rồi trực tiếp bán cho tôi là được.”
Tô Tuệ Nương nghe vậy lộ vẻ mặt khó xử, nhìn ông chủ tiệm. Biết hôm nay thể nào cũng bị đứt đoạn rồi, ông chủ tiệm cười khổ, đột nhiên nói với Tô Tuệ Nương: “Ừ, nhiều năm như vậy, ta mới thấy một cái khăn hỉ tinh xảo như này đấy, hơn nữa còn hàm ý tốt, nếu tân nương mang vào, nhất định sẽ có điềm may.”
Tô Tuệ Nương khẽ mỉm cười: “Ông chủ quá khen, có điều cái khăn này quả thực tốn rất nhiều tâm lực của tiểu nữ, cho nên mới muốn bán giá tốt.”
“Ừ, đồ thêu đẹp như vậy, trên thị trường tính sao cũng phải trị giá năm mươi lượng a!” ông chủ tiệm chậc lưỡi nói.
Tô Tuệ Nương cười nhìn lão, thầm nhủ: làm ăn quả nhiên cũng có vài phần ánh mắt.
“Tiểu nữ lâu ra không ngoài, không biết giá thị trường, nhưng nếu ông chủ đã nói thế, vậy thì năm mươi lượng bạc đi, vị phu nhân này, ngài thấy có được không?”
Tô Tuệ Nương vốn tưởng người phụ nữ này kiểu gì cũng phải băn khoăn một hai, nào ngờ bà ta gần như là đồng ý ngay tức khắc: “Được, không thành vấn đề, có điều hôm nay ra ngoài tôi xác thực không mang nhiều tiền như vậy, chi bằng cô theo tôi về phủ. Hơn nữa ban nãy đã nói, tiểu thư nhà chúng tôi vẫn chưa chọn được đồ cưới thích hợp, tay nghề của cô giỏi như vậy, nếu có thể nhận lấy công việc này, biết đâu còn kiếm được thêm bạc.” Lời này vậy mà nói trúng lòng Tô Tuệ Nương, nàng lập tức gật đầu, rất là hớn hở lên tiếng nói được.
Như thế, Tô Tuệ Nương cùng Vương Thất Lang đi theo người phụ nữ kia một đường đi đến phía tây bắc, chẳng mấy chốc đã đi đến trước một tòa nhà lớn. Phụ nữ kia dẫn họ đi vào từ cửa hông, Tô Tuệ Nương quét mắt nhìn, thấy tòa nhà này kết cấu vuông vắn, ngói xanh mái đỏ, bên trong không ngừng có hạ nhân tới tới lui lui, một cảm giác phồn hoa giàu có phả vào mặt. Tuy nhiên kiếp trước Tô Tuệ Nương đã thấy rất nhiều công phủ hầu trạch, đối với cảnh tượng trước mắt nàng cũng chỉ là tùy ý quét mắt qua thôi. Vương Thất Lang bên cạnh nàng thấy vậy, không khỏi lập tức thu hồi tầm mắt đánh giá chung quanh, khẽ giương đầu lên, vẻ mặt nghiêm nghị mà nắm tay Tô Tuệ Nương. Thấy tỷ đệ họ như vậy, người phụ nữ kia âm thầm gật đầu, càng có phần coi trọng họ hơn.
Rất nhanh bọn họ đã được dẫn vào một gian sảnh, chờ một chốc lại được gọi ra ngoài.
“Cô ấy thế mà là một người thật khéo tay.” Nói lời này là một người phụ nữ trung niên, chỉ thấy bà ta vận một bộ váy bông màu xanh nhạt, bên ngoài khoác áo lông chồn bạc, mang một bộ trang sức trân châu, tuy đã có tuổi, nhưng trên người lại có cảm giác lãnh ngạnh (lạnh lùng, nghiêm nghị),vừa nhìn đã biết là loại người quen ra lệnh. Bấy giờ trên tay bà ta đang cầm chính là tấm khăn hỉ Điệp Luyến Hoa kia.
“Cô là người nơi nào, tên gọi chi, đã từng làm đồ cưới chưa?”
“Tôi là người của Vương Gia Ao, họ Tô tên Tuệ Nương, trước kia chỉ thêu vài vật lặt vặt như khăn tay, chưa từng thêu đồ cưới bao giờ.”
“Ừ, chuyện của nhà chúng ta, xem ra ma ma cũng có nói với cô rồi, tay nghề của cô quả thật không có chỗ chê, có thể đi theo đến đây, chứng tỏ cô đối với bản thân cũng có tin tưởng, vậy ta giao chuyện làm đồ cưới cho cô, tận tâm vào, nếu khiến chúng ta hài lòng, thì không thiếu phần tốt cho cô đâu.” Vị phu nhân kia vậy mà rất dứt khoát, nhanh chóng quyết định sự tình. Tô Tuệ Nương dĩ nhiên là đồng ý rồi tạ ơn, phu nhân kia phất phất tay, nàng liền dẫn Vương Thất Lang lui ra ngoài.
Sau đó, ma ma đã dẫn bọn họ đến đây, đưa cho họ năm mươi lượng bạc, sau khi Tô Tuệ Nương nhận bạc liền ra khỏi Trần phủ, từ lúc đi vào đến khi ra tính toán cũng mới một khắc đồng hồ, chủ nhân của Trần phủ làm việc cũng thật lưu loát.
“Tuệ tỷ tỷ.” Vương Thất Lang chau mày nhìn nàng: “Nhà kia không phải nói để mình làm đồ cưới sao?”
“Đúng vậy a!” Tô Tuệ Nương tâm tình cực tốt gật đầu: “Tiểu Thất không cần lo lắng, tối đa ngày mai họ sẽ đưa đồ đến nhà chúng ta.”
Vương Thất Lang trời sanh thông tuệ, nghe vậy gần như là lập tức hiểu ra, không khỏi hừ lạnh nói: “Bọ họ làm thế là không tín nhiệm chúng ta!”
“Nhân chi thường tình mà thôi.” Tô Tuệ Nương nắm bàn tay nhỏ của thằng bé.
Đồ cưới rất quý, tất cả vải vóc, chỉ thêu cần dùng đều tốn rất nhiều tiền, với sự xuất hiện bất ngờ của tỷ đệ Tô Tuệ Nương, nào có thể lấy được tín nhiệm của họ, tất nhiên là phải sai người đi thăm dò ngọn ngành qua mới được a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.