Edit: Mạc Thiên Y
Nhìn con gái trước mặt, nước mắt Lâm Thị tí tách rơi, Tô Tuệ Nương do dự một chút bắt đầu ôn nhu khuyên nhủ: “Đừng khóc nữ, nữ nhi rất tốt.”
“Là mẹ có lỗi với con!” trên gương mặt tiều tụy của Lâm thị phủ đầy buồn bã, thị vươn tay nắm chặt cánh tay Tô Tuệ Nương, thảm thiết nói: “Ôi, mẹ đã để con chịu khổ a.”
Đối với Lâm thị, Tô Tuệ Nương là con gái ruột thịt, nhưng đối với Tô Tuệ Nương, Lâm thị chỉ là người xa lạ, trong lòng thật sự rất khó sinh ra tình cảm xúc động gì đó, hơn nữa nàng lại có phần sợ Lâm thị nhìn ra điều gì đó, vẻ mặt không khỏi có chút khác thường. Sau một hồi khá lâu, cảm xúc của Lâm thị thoáng bình phục lại chút ít, Tô Tuệ Nương vội vàng lái đề tài, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ, bệnh của đệ đệ đã khá hơn chưa?”
“Vẫn vậy.” Lâm thị lau nước mắt, đau buồn nói: “May mà ít ngày trước có số bạc con gởi về, mẹ cầm tiền mua thuốc cho đệ đệ con, thế mới khá hơn chút ít.”
Tô Tuệ Nương nghe vậy thoáng gật đầu, nhà họ Tô ở tại một địa phương gần Vương Gia Ao có tên gọi là thôn Tiểu Loan, cha của Tô Tuệ Nương là một tú tài, chuyên nhận trẻ con gần đó làm học sinh, thu ít học phí sống qua ngày, cuộc sống trôi qua coi như dễ chịu, nhưng vào một buổi tối mấy năm trước ông xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không bao lâu thì mất. Ông vừa mất, trụ cột cả nhà họ Tô chẳng khác nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-qua-phu-den-quy-phu/142385/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.