Thất hoàng tử cũng chẳng biết lá bùa hộ mệnh tư tế nhỏ đưa cho mình có ý nghĩa gì.
Hắn chỉ nhớ ánh trăng hôm ấy rất đỗi dịu dàng, hai má tư tế nhỏ hồng hây hây. Em đưa bùa hộ mệnh cho hắn, bảo hắn tạm coi thứ này là lễ vật đính hôn trước.
Vậy nên hắn vẫn mang theo nó trên người.
Bởi đây là thứ vị hôn phu tặng cho hắn cơ mà.
Nhưng giờ đây...
Thất hoàng tử hơi động đậy cánh tay đã biến thành vuốt sắc, tư tế nhỏ đang đứng trong tầm tay hắn, em cầm chuỗi trân châu phong ấn toàn bộ kí ức xưa kia.
Hắn rất muốn cướp chuỗi trân châu ấy về.
Nhưng hắn không dám cử động.
Trong kết giới nhỏ bé này, hắn chỉ cần động đậy một chút thôi, là tư tế nhỏ sẽ bị thương.
Hắn đã không còn là Thất hoàng tử trẻ trung và tuấn tú, không còn đôi tay của loài người để ôm em vào lòng. Hắn chỉ còn lớp vảy bọc quanh thân và hàm răng sắc nhọn, hắn là quái vật.
Thất hoàng tử cảm giác được máu mình không ngừng chảy xuống tế đàn, hắn nhìn tư tế nhỏ, đôi mắt chớp chớp trong thinh lặng.
Hắn không nói được.
Nhưng trong lòng hắn, lại có một giọng nhẹ nhàng vang lên...
"Đừng nhớ về ta".
Nếu không thì khi phải giết chết ta, em sẽ buồn đau mất.
Tư tế nhỏ tránh khỏi sự can ngăn của Thất hoàng tử.
Em nhìn kĩ chuỗi ngọc trên tay, kể cả một tín đồ không học vấn không nghề nghiệp cũng biết về ma pháp cổ xưa dùng để giam giữ kí ức này. Bởi đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nhan-cua-tu-te/1656792/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.