*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhan thoát sợ tới mức trực tiếp ném tư liệu ra ngoài.
"Xin anh." Cậu ngoài mạnh trong yếu nói, "Biến trở về đi, tôi sợ thứ này."
Thời Giam lại cảm thấy bộ dáng cậu hoảng sợ trông thật ngon miệng —— người yêu đã thật nhiều ngày lãnh đạm với hắn, từ sau khi đột nhiên cãi nhau cùng hắn, mấy ngày nay vẫn luôn không cười với hắn, cũng không muốn nói chuyện với hắn, khi thân thiết cũng không nhiệt tình... Không giống trước kia chút nào, tóm lại hắn không vui.
Hắn cảm thấy rất vừa lòng bộ dáng này của Nhan Thoát, vì thế quyết định nói: "Được, vậy hôm nay sẽ dùng dạng này".
Rắn lớn màu đen dây dưa nam nhân trẻ tuổi, phần cổ giương lên cao cao, giống như một chúa tể kiêu ngạo áp chế chiến lợi phẩm của mình, đè đối phương xuống giường...
Bên ngoài, quyển sách bị Nhan Thoát ném văng ra bị gió thổi lật qua một trang, mặt trên ghi lại quan niệm về thời gian của văn minh cổ xưa:
"...Bọn họ cho rằng thời gian là vòng tròn, sinh sôi không thôi, cuồn cuộn bất tận, nên sử dụng rắn đầu đuôi tương liên thành vòng tròn làm tượng trưng cho thời gian..."
————————
Nhan Thoát trở nên lãnh đạm, đây là một việc rất rõ ràng.
Trong thế giới này không có người thứ hai, cho nên cảm nhận được điều này chỉ có Thời Giam.
Nếu không có thời gian ân ái thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nhan-cua-thoi-gian/2420980/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.