Một cái cây màu vàng kim thật lớn nhìn không thấy đỉnh, tràn lan mọc ra vô số cành khô tươi tốt, trên cành khô sinh trưởng đầy những phiến lá cây màu ngọc bích phiếm kim quang, lá cây màu ngọc lấp lánh những những tia sáng trong suốt, những tia nắng đong đưa theo lá cây, lay động không ngừng, mang theo hào quang lấp lánh ánh mắt.
Trước thân cây lơ lửng một lốc xoáy thật lớn phát ra ánh sáng chói lọi, lốc xoáy không ngừng xoay tròn, làm người ta có cảm giác muốn đắm chìm trong đó, hòa làm một với lốc xoáy.... Có người từ phía sau kéo tay cậu, nói vào tai cậu điều gì đó.
Người kia cùng đôi tay kia cảm giác đều quen thuộc như thế, cậu lại không nghĩ ra đó là ai...
......
Bevilles bực bội mà tỉnh dậy từ trong giấc mơ, nhìn nhìn nắng sớm mờ mờ ngoài cửa sổ, bực bội nhắm mắt —— thật là nhạt nhẽo, lại là một ngày đáng ghét, càng đừng nói hôm nay là ngày thứ hai đầu tháng, còn có hội nghị phiền chán đang chờ cậu.
Cậu mơ hồ nhớ lại hình như mình mơ một giấc mơ kỳ quái, nhưng nội dung giấc mộng cho dù nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi, điều này càng làm tăng thêm tâm tình bực dọc của cậu.
Cậu nhắm mắt trở mình, sờ bên người trống không, mang theo lạnh lẽo. Cậu càng thêm bất mãn, cậu nhớ rõ ràng đêm qua cậu được Ám tinh linh ôm ngủ, ai cho phép tên kia tự tiện rời đi trước khi cậu tỉnh?
Cậu cực kỳ bất mãn mà mở mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nhan-cua-thoi-gian/2420978/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.