“Sao lại gây cản trở? Em đã quyết định bỏ qua thì chắc chắn là không còn nhớ đến những gì của quá khứ rồi. Em đã quyết định một lần nữa đem trao bản thân này cho anh, thì đương nhiên một lòng một dạ để anh danh chính ngôn thuận bên em, anh đừng lo lắng, không gì có thể cản trở."
Ăn sáng xong, Tử Hàn Tuyết bưng mâm trái cây ra vườn. Bất ngờ, mâm trái cây khuất tầm nhìn phía dưới, cô không thấy ở phía trước có một thanh cây lớn không biết là gãy rơi xuống từ lúc nào.
Thân hình Tử Hàn Tuyết ngã bổ, rơi vào một vòng tay. Ngẩng đầu lên nhìn, toàn bộ gương mặt thanh nhã của Hoàn Cẩn Nam đang ở ngay trong tầm mắt Tử Hàn Tuyết, hai cánh tay ôm cô vào trước ngực.
“Chúng ta thực sự sẽ không bị cản trở bởi điều gì sao?” Một nụ cười dù ôn hòa vẫn không che giấu nổi ưu thương ngập tràn trong đáy mắt, hắn cúi người chiếm lấy đôi môi Tử Hàn Tuyết, một cảm giác mềm mại lạnh buốt gần như trong suốt bao phủ lên môi cô.
Tử Hàn Tuyết không kềm được khẽ run lên, vô duyên vô cớ chìm vào trong một trận mê sương.
Bỗng dưng, cảm giác rắn chắc lành lạnh dưới tay kéo thần trí cô trở về, Tử Hàn Tuyết rời môi ra.
Lồng ngực Hoàn Cẩn Nam đang ôm Tử Hàn Tuyết khẽ căng lên, dường như có chút ngạc nhiên không ngờ tới, một lát sau, mới thở ra một hơi nói: “Cám ơn em đã cho anh cơ hội được một lần nữa ở bên em,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nguy/3570333/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.