“Anh… Anh… Anh…” đầu ngón tay run run, Tử Hàn Tuyết chỉ vào Nguỵ Triết Minh, nhưng lại không biết tìm từ ngữ gì để mà mắng mỏ anh ta.
Nói xong, cô tức tối xoay thân thể ướt sũng của mình định rời đi. Có điều vừa cất được một bước, cánh tay liền bị một sức mạnh bất thình lình giữ lấy, sức mạnh mãnh liệt đó xoay ngược người Tử Hàn Tuyết lại rồi đẩy ngã lên chiếc ghế bể bơi bên cạnh bờ hồ.
Nguỵ Triết Minh trên người chỉ còn lại chiếc quần kaki dài, áo sơ mi của anh đã bị rơi dưới hồ từ lúc nào, lông mày lưỡi mác sũng nước, từng giọt từng giọt nhỏ xuống, bỗng nhiên giữa mơ hồ từng giọt từng giọt nước trong veo chảy xuôi theo lồng ngực trắng mịn của anh ta, chìm vào nơi sâu nhất, rồi mất tích không dấu vết.
Tử Hàn Tuyết dựa lưng lên ghế bể bơi mềm nhẹ, quần áo ẩm ướt dán vào người khiến cô càng thêm mẫn cảm đối với những vật quanh mình, cô cố vùng vẫy, nhưng bị thần sắc âm u và sát khí hừng hực quanh thân của Nguỵ Triết Minh trấn áp, không thể nhúc nhích.
“Anh… Anh… Anh muốn thế nào…?” Khó khăn lắm mấy từ kia mới thoát ra khỏi cổ họng nhưng dưới sự tấn công của đôi tay lạnh lẽo của Nguỵ Triết Minh, âm thanh lên đến cổ liền đứt đoạn.
“Tôi muốn thế nào ư? Trái lại tôi rất muốn biết em định làm thế nào để phá huỷ con người tôi… Hử…?" Âm tiết cuối cùng lên giọng cao vút tựa như một lưỡi dao sắc bén cắt đứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nguy/3570332/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.